CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Kiều Nga chỉ cần nhìn sơ qua vết thương của cậu, biết rất rõ cậu bị đánh.

"Tuấn Tuấn, con đừng nói dối ta." Vương Kiều Nga đối diện Kim Nam Tuấn, nghiêm túc nói:"Con có chuyện gì, cứ nói với ta."

"Con..." Kim Nam Tuấn không dám đối diện bà, chỉ biết cúi đầu. Trong lúc cậu còn đang bối rối, Kim lão gia đã lên tiếng giúp cậu, "Cùng con của Lưu gia và Triệu gia đánh nhau."

Vương Kiều Nga nghe đến hai chữ Lưu gia liền nổi nóng, bà làm dâu ở Mẫn gia hơn ba mươi năm, chuyện thù hận giữa Mẫn gia và Lưu gia, bà biết rõ hết.

Lưu gia thảm hại Mẫn gia sụp đổ, không chừa cho Mẫn gia đường sống. Mẫn gia mất mười năm để gây dựng lại gia tộc.

"Không sao. Ba sẽ giải quyết." Mẫn tiên sinh nhìn đứa con dâu được con trai ông bao bọc từ nhỏ, mắng cũng không nở, đánh cũng không xong, một chút tổn thương cũng không nở cho chịu. Bây giờ lại bị đánh như thế này.

Kim lão gia cùng người Mẫn gia uống trà, đánh cờ. Kim Nam Tuấn xin phép ra ngoài, cậu đi đến vườn hoa sau biệt thự, ngồi lên chiếc xích đu, mắt hướng về căn phòng bí mặt kia. Đó là căn phòng nhốt cậu bốn năm trước, Kim Nam Tuấn vốn muốn lấy di động gọi cho Mẫn Doãn Kì, đằng sau đã truyền đến cơn đau dữ dội, trước mắt tối đen.

Một người áo đen vác Kim Nam Tuấn lên, đi đến căn phòng bí mật. Vào trong, đặt cậu nằm dưới nền đất. Ra khỏi, khóa cửa bên ngoài.

Kim Nam Tuấn tỉnh dậy, cảm giác đầu đau dữ dội, nhìn cảnh vật xung quanh, lập tức sợ hãi ngồi dậy, chạy đến cánh cửa lớn đang đóng chặt. Không ngừng đập cửa, gào khóc, "Cứu...tôi....cứu....tôi."

Bên ngoài chẳng có ai đáp lời cậu, Kim Nam Tuấn gào khóc suốt cả tiếng, cậu co rúm người lại, ngồi một góc run rẩy, những hình ảnh năm tám tuổi không ngừng xuất hiện trong đầu cậu. Ngày hôm đó, bé con Kim Nam Tuấn được Mẫn Doãn dẫn ra ngoài chơi, có cả Ngô Châu Anh.

Bé con Kim Nam Tuấn ngồi ghế ở công viên cùng Ngô Châu Anh đợi Mẫn Doãn Kì đi mua kem. Ngô Châu Anh nhìn bé con bên cạnh, lạnh lùng nói, "Tôi đi vệ sinh một lát. Cậu ngoan ngoãn ngồi ở đây."

Cô ta đi khoảng xa, đứng vào góc khuất nhìn Kim Nam Tuấn. Bé con Kim Nam Tuấn chờ lâu, không thấy ai trở về, sợ hãi đứng dậy muốn đi tìm. Cậu vừa mếu máu, vừa đi, bổng có chiếc xe màu đen dừng trước mắt cậu. Một người áo đen xuống xe, chuốc thuốc mê bế cậu lên.

Chiếc xe dừng tại căn nhà kho, tên áo đen vừa nảy bế cậu xuống, đi vào nhà kho. Ra ngoài, khóa cửa. Cảnh tượng giống y ngày hôm nay.

Mẫn Doãn Kì xách theo túi kem vừa mua, đi đến băng ghế ở công viện, hắn nhìn Ngô Châu Anh đang sợ hãi ngồi ở đó. Lại không thấy bé con đâu, hắn cảm giác được chuyện gì đó. Túi kem bị hắn vứt xuống đất, Mẫn Doãn Kì đi đến trước mặt cô ta, gằng giọng hỏi, "BÉ CON ĐÂU."

Ngô Châu Anh nhìn hắn tức giận, run rẩy trả lời, "Lúc..này..tớ đi vệ sinh. Quay...lại liền...không...thấy..đâu."

Hắn như phát điên, chạy khắp nơi tìm kiếm bé con. Gọi cho ba mẹ Kim Nam Tuấn thông báo. Ba mẹ cậu nghe tin con trai mất tích, hoảng hốt chạy xe đi tìm. Trên đường đi, không may gặp tai nạn rồi qua đời.

.....

Mẫn Doãn Kì ngồi ở phòng giám đốc ở tỉnh B, giám đốc Hạ đối diện hắn, run rẩy hỏi, "Không biết, hôm nay Mẫn tổng có chuyện gì. Lại đến tìm tôi?."

"Khu đất lần trước, là người của Lưu gia và chú tư của tôi tham gia. Đúng không?." Mẫn Doãn Kì nhìn ông ta, lạnh lùng nói.

"Vâng. Ba tuần trước, Mẫn tiên sinh có liên lạc với tôi. Hứa sẽ hỗ trợ công ty của tôi. Tôi chỉ vì công ty." Mẫn Đức Hải, chú tư Mẫn Doãn Kì liên lạc với Hạ Thị trước Mẫn Doãn một ngày.

Mẫn Doãn Kì cười lạnh trong lòng, không ngờ người chú luôn tỏ ra hết mình với gia tộc, lại làm ra loại chuyện này. Hắn lạnh lùng liếc tên kia, nói:"Chuyện này không phải do ông chủ động, do chú tư tôi dụ dỗ. Ông chỉ vì lợi ích công ty. Tôi sẽ bỏ qua."

Sau khi, bàn việc xong, Mẫn Doãn Kì lên xe, đầu dựa vào ghế xe, nhắm mắt dưỡng thần. Nếu chú tư, không sợ phản bối chính gia đình mình, dám đối đầu với Mẫn gia, hắn sẽ chiều theo.

Hắn mắt vẫn không mở, nói với trợ lý đang lái xe, "Đặt vé bay về thủ đô." Mẫn Doãn Kì nhớ vợ nhỏ của hắn rồi, đã ba ngày không được gặp bảo bối nhà mình, hắn như sắp phát điên.

.......

Khác với sự vui mừng của Mẫn Doãn Kì, Mẫn gia lúc này gà bay chó chạy. Ba mươi phút trước, Vương Kiều Nga lên phòng gọi cậu ăn cơm. Mở cửa ra, không có ai. Kêu người làm đi tìm khắp biệt thự cũng chẳng có. Gọi di động lại không bắt máy, họ đi tìm suốt ba tiếng.

Mẫn Doãn Kì sau khi xuống máy bay, liền đi thẳng đến Mẫn gia. Hắn đến nơi, cảm giác bầu không khí ở đây hôm nay hơi kì

lạ, tất cả mọi người có lo lắng, có sợ hãi, lại không thấy vợ nhỏ của hắn đâu.

Hắn như như nhận ra điều gì đó, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi quản gia Ngô,"Chuyện gì?"

Quản gia Ngô nhìn hắn sắp tức giận, run rẩy nói, "Thiếu phu nhân mất tích rồi ạ."

Mẫn Doãn Kì quan sát mấy người trong phòng, gằng giọng: "Đã đến căn phòng kia chưa."

Mọi người đang sợ hãi, nghe hắn nói mới giật mình. Vương Kiều Nga lo lắng đến phát khóc, "Chưa. Mọi người chưa đến đó."

Mẫn Doãn Kì lao như điên đến đó, một phát đá toang cánh cửa đang đóng chặt. Kim Nam Tuấn nằm ngất trên mặt đất, cơ thể không ngừng run rẩy. Hắn đi đến, ngồi xuống ôm cậu vào lòng. Mắt hắn toàn là tơ máu, cẩn thận bế cậu ra ngoài.

Kim Nam Tuấn cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, bám chặt lấy quần áo Mẫn Doãn Kì không buông.

Bác sĩ riêng của Mẫn gia nhanh chống xuất hiện, xử lí vết thương trên đầu Kim Nam Tuấn. Kiểm tra khắp người cậu, đối điện Mẫn Doãn Kì, dặn dò, "Thiếu phu nhân bị thương ở đầu. Khóc đến sốt cao, tạm thời đã ổn."

Mẫn Doãn Kì nghiêm túc nghe bác sĩ riêng dặn dò. Hắn nhìn người ngủ say trên giường, ngồi xuống, vén tóc trên trán Kim Nam Tuấn lên, nhẹ nhàng đặt lên trán một nụ hôn.

Sắc mặt cậu tái nhợt, tay ghim kim tiêm truyền nước. Hắn vuốt ve khuôn mặt cậu, thì thầm, "Xa một chút liền có chuyện. Sau này ở đâu cũng buộc theo bên người."

Hắn đắp chân lại cho Kim Nam Tuấn, đi ra ngoài, nhìn mấy người trước cửa phòng:"Tập trung ở phòng khách."

Mẫn Doãn Kì ngồi ở sofa phòng khách, lạnh giọng hỏi:"Chuyện này ai làm." Mọi người trong cả kinh trong lòng, lén nhìn sắc mặt hắn, không khỏi sợ hãi, cầu mong ai làm ra thì nhanh đi. Trước khi hắn phát điên lên.

Đợi lúc lâu, không ai trả lời. Mẫn Doãn Kì càng tức giận, cảnh cáo, "Không ai nhận. Đợi tôi điều tra ra, tôi tuyệt đối không tha."
Nói rồi, đứng dậy đi về phòng. Ngô Châu Anh nhìn theo bóng lưng hắn, vẻ mặt hơi đổi.

"Chuyện này có phải cô làm không." Mẫn lão gia liếc Mẫn Bảo Ngọc một cái. "Ba, không phải con." Mẫn Bảo Ngọc có ăn gan trời cũng không dám làm loại chuyện đó thêm lần nữa. Lần trước không vì sự bảo hộ của Mẫn lão gia, Mẫn Doãn Kì sẽ không có chuyện tha cho bà ta.

"Tôi không cần biết, ai làm chuyện này. Tốt nhất nên ra thú nhận, trước khi Doãn Kì điều tra ra. Nó có thể làm ra chuyện gì, tôi cũng không ngăn cản." Mẫn lão gia lạnh lạnh đe dọa, đối diện ông ngoại Kim Nam Tuấn, có lỗi nói, "Lần này do Mẫn gia chúng tôi không cẩn thận, làm Nam Tuấn bị thương."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net