Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, khi Thư Hân vừa mới từ trên giường ngồi dậy, điện thoại lập tức vang lên, nàng vừa gãi cái đầu như tổ quạ, vừa mơ màng nghe điện thoại.

"Alo, Ngu Thư Hân đây."

Tiểu Đường nghe giọng người ta mơ màng, người ta còn không biết người gọi là ai mà giới thiệu tên, nhưng Tiểu Đường đã biết người ta còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.

"Hân Hân, là Tiểu Đường đây, chị còn chưa dậy sao?"

"A!?" Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thư Hân bỗng dưng mở to hai mắt, nhìn đồng hồ trên tường, vội ho một tiếng.

"Tiểu Đường, chờ một lát, chị lập tức xuống ngay."

Nếu phải đi nướng thịt, mặc váy và giày cao gót rất không thích hợp, Thư Hân thay quần áo rất nhanh, đi giày thể thao xuống lầu.

Tiểu Đường nhìn Thư Hân không trang điểm, không đi giày cao gót, cũng không cầm túi xách xinh xắn đang chạy về phía mình, vẻ mặt cô có chút lo lắng, cho tới khi Thư Hân đã đứng trước mặt, cô mới lấy lại tinh thần giúp Thư Hân mở cửa xe.

"Đi ăn sáng trước rồi hẵng tới chỗ hẹn."

"Không thành vấn đề." Thư Hân ngáp một cái, dựa lưng vào ghế rồi lại ngáp.

"Ngủ không ngon à?" Tiểu Đường cười hỏi.

"Chị bị chứng mất ngủ trước khi đi xa." Thư Hân hơi lơ mơ nghĩ.

"Mỗi lần ra ngoài chơi chị đều tỉnh lại vào nửa đêm, sau đó liên tục tưởng tượng xem ngày hôm sau sẽ xảy ra những chuyện gì, thói quen xấu này sửa mãi không được."

Tiểu Đường nhíu mày. "Vậy nếu đi xa thì sao?"

"Cũng thế." Thư Hân cố gắng nâng mí mắt lên, cuối cũng vẫn phải hạ xuống.

Tiểu Đường nhớ tới hôn lễ của Hân Vy, chiều hôm đó dường như Thư Hân cũng rất mệt mỏi, đến giờ cô mới biết thì ra Thư Hân có chứng bệnh như thế.

"Hay là nhanh đến bác sĩ tâm lý thử xem sao?"

"Đây chỉ là một chứng bệnh vớ vẩn thôi, không cần phiền phức như vậy." Thư Hân mở mắt ra, day day trán.

"Loại bệnh này mà cũng cần đi bác sĩ tâm lý thì toàn quốc không biết bao nhiêu bệnh nhân, con người bây giờ bệnh gì cũng có."

Tiểu Đường thấy nàng còn đang ngáp, lại nhịn không được mà nói "Hay là em đưa chị về, hôm nay không đi nữa."

Tuy muốn sáng tạo không gian ở chung cho hai người, nhưng nhìn Thư Hân thế này, cô cũng không đành lòng dày vò cô ấy.

"Không sao, một lát nữa là sẽ ổn thôi." Thư Hân lắc đầu. "Thỉnh thoảng phải đuổi kịp công việc, thức đến quá nửa đêm, hôm sau vẫn phải đi làm như thường."

Thấy Thư Hân nói vậy, Tiểu Đường cũng không cố chấp nữa, cô dừng xe trước một nhà hàng, gọi hai phần đồ ăn sáng, sau đó thấy Thư Hân chậm rãi hoạt bát trở lại mới yên lòng.

Tới nơi tập trung nướng thịt, Thư Hân phát hiện thì ra đây là một bãi cỏ rất rộng, thậm chí còn có cây cối, một vài nơi đặt mấy chiếc bếp nướng, bên cạnh đặt những chiếc bàn tròn, bên trên bày các loại gia vị và đủ loại thịt, rau quả, làm cho người ta nhìn vào cảm giác đặc biệt thoải mái.

"Tới những nơi thế này để nướng thịt làm người ta cảm giác rất tội lỗi."

Kẻ có tiền, ngay cả ăn thịt nướng cũng phải khổ sở như thế, Thư Hân nhớ khi còn bé, nàng và bạn học chạy tới khe núi nướng cua, gia vị duy nhất chỉ có muối, là lấy trộm từ trong nhà ra, nàng nhất thời cảm thán, cuộc sống thay đổi nhanh như tên lửa, chênh lệch giữa giàu và nghèo thật là lớn.

"Tới rồi." Tinh Kiệt ngồi bên cạnh một chiếc bàn uống trà, nhìn thấy hai người đang chậm rãi tiến lại đây.

"Mọi người nói chúng ta nên tự giác đi đánh bóng bàn hoặc đánh golf, hay ở lại đây làm bóng đèn?"

Một vị nam giám đốc nào đó dốc hết cốc trà vào miệng, đứng lên nói "Đã lâu không đánh bi-a rồi, tôi đi chơi một lát."

Một vị nữ giám đốc nào đó đứng lên, nói với một đồng nghiệp nữ "Tôi nghe nói khu nghỉ dưỡng này có dịch vụ chăm sóc sắc đẹp, chúng ta đi spa đi, ngồi uống trà thật nhàm chán."

Tinh Kiệt nhìn một đám đồng nghiệp rủ nhau bỏ đi, lại nhìn hai người đang tới gần, anh nhíu mày. "Chi bằng mình cũng đi đánh bi-a đi?"

Làm bóng đèn của Tiểu Đường thật áp lực.

Thư Hân cho rằng nướng thịt chỉ đơn thuần là nướng thịt, sau khi đi bộ ở đây vài vòng mới biết, chỗ này thú vui tiêu khiển gì cũng có.

"Đúng rồi, vì sao chị không nhìn thấy nhân viên công ty em?"

Tiểu Đường đưa nàng đến một bàn uống trà lộ thiên kiểu dáng Châu Âu, rất nhanh đã có bồi bàn đi đến, cô gọi hai tách hồng trà rồi mới đáp.

"Có lẽ bọn họ đều tự đi chơi rồi, chị muốn chơi cái gì?"

Những nơi càng cao cấp chi phí lại càng cao, Thư Hân nhất thời có chút áp lực, nghĩ một lúc rồi mới mở miệng.

"Vừa ăn sáng xong, ngồi một lát rồi tính."

"Phúc lợi cho nhân viên công ty em đúng là tốt." Thư Hân nhìn bốn phía, thở dài nói "Công ty trước đây chị làm được nghỉ phép cũng chỉ cùng nhau đi dạo công viên, cùng đi liên hoan hay ăn tiệc đứng tiện lợi, người với người đúng là lắm thứ khác biệt."

"Có cho mới có nhận." Tiểu Đường nhìn vẻ mặt hậm hực của Thư Hân, "Những người này đều là nhân tài của công ty, em phải đối xử tốt với bọn họ thì bọn họ mới dốc sức làm việc cho em. Công ty của em phúc lợi tốt hơn những công ty khác sẽ không sợ không giữ được nhân tài."

"Thưa quý khách, đây là hồng trà đã gọi, cảm ơn." Cô gái bồi bàn ngắt lời đặt hồng trà xuống, còn kết hợp với hai chiếc bánh ngọt tinh xảo, Thư Hân nói một câu cảm ơn với bồi bàn.

"Đây là chiêu phải biết tiêu tiền mới kiếm được tiền trong truyền thuyết." Thư Hân nhướng mày, cầm tách hồng trà lên nhìn Tiểu Đường, "Chẳng trách em có thể trở thành người tài giỏi kiệt xuất, còn loại người chẳng có tài cán gì như chị chỉ có thể làm công ăn lương."

"Em không ngại để chị tới công ty em làm bà chủ."

Tiểu Đường vui miệng nửa đùa nửa thật.

"Nếu chị tới công ty bọn em làm bà chủ, quyền hành tài chính thuộc về chị, xử lý công việc là phần của em."

Sắc mặt Thư Hân không thay đổi, bình tĩnh đặt tách trà xuống, cẩn thận quan sát Tiểu Đường từ trên xuống dưới vài lần.

"Công ty của em không phải thiếu nợ vài khoản đấy chứ? Còn nữa, rất nhiều kẻ định giở trò lưu manh với chị sau đó cả đời không còn cơ hội làm lưu manh nữa."

Nụ cười trên mặt Tiểu Đường cứng đờ, cô nghĩ nếu cô còn muốn theo đuổi Thư Hân, trái tim cần phải gia cố thêm mới được.

Uống trà xong, Thư Hân và Tiểu Đường cùng đi đánh golf, tương đối đau thương là Thư Hân có đánh thế nào cũng không thể khiến quả bóng nho nhỏ kia lăn vào trong lỗ, nhìn quả bóng mỗi lần đều tự ý giúp nàng chọn một con đường cách xa vạn dặm, nàng cảm giác mặt cũng nóng lên.

Còn có mấy lần, khi nàng vung gậy, xém chút nữa đã bay vào đầu người khác. Những lần khác gậy đánh bay đất và bóng bay chệch hướng. Thật không có năng khiếu. Nhìn sang bên Tiểu Đường. Cô ấy lại đánh đâu dính đó. Bóng bay thẳng vào lỗ, biểu hiện rất chuyên nghiệp.

Tự trọng bị tổn thương, Thư Hân không chơi golf nữa, kéo Tiểu Đường tới khu vui chơi, sau đó bắt đầu chơi... ném bóng rổ, những trò chơi khác nàng đều không biết chơi, chỉ biết duy nhất một trò ném bóng vào rổ này, nếu trong hai mươi quả có thể ném trúng mười tám quả, ít nhất cũng có thể đổi được một con thú bông.

Vô cùng đáng tiếc, sau hai mươi quả, nàng chỉ ném vào rổ được bốn quả, nàng nghĩ mình tới đây là một sai lầm, hôm nay không phải nàng đến để nướng thịt mà đến để đả kích lòng tự tin của nàng, làm tan nát trái tim nàng.

"Sao vậy?" Tiểu Đường ra ngoài nhận điện thoại, quay lại thấy Thư Hân đang ôm vai đứng bên cạnh, cơ bản cũng đã đoán ra chuyện gì. Cô lại nhìn những con búp bê bằng vải đủ mọi biểu cảm to bằng nắm tay trên giá trưng bày. "Muốn cái đó à?"

Thư Hân gật đầu, sau đó thấy Tiểu Đường chạy đi ném rổ, nàng yên lặng nghĩ, vì sao màn này lại giống tình tiết nhân vật chính đánh thắng phần thưởng để dỗ người yêu vui vẻ trong phim thần tượng như vậy? Thư Hân không thích phim thần tượng, không biết mình nên vui vì cũng được coi như một nhân vật chính hay nên cảm thán cuộc đời như phim vậy.

Nàng cho rằng Tiểu Đường hẳn là ném ra hai mươi quả bóng trong chớp mắt, sau đó đổi lấy một con thú bông, không ngờ nàng đoán được phần đầu mà không đoán được phần cuối, hai mươi quả bóng kia có ném ra, nhưng lại không vào rổ được mười tám quả, Triệu đại thần bất khuất tiếp tục cố gắng.
Những trò chơi như đánh golf, Tiểu Đường đã được chơi rèn luyện từ bé. Còn với trò chơi này, cô đã từng thử qua nhưng không để ý. Đến bây giờ, cô thật sự hối hận.

Hai mươi phút sau, Tiểu Đường vẫn đấu tranh với mấy quả bóng rổ, Thư Hân đã bắt đầu ở bên cạnh đập chuột, ai có hứng nhìn người ta ném bóng rổ, còn mình đứng bên cạnh như một con ngốc chứ?

Tuy không ném bóng được, nhưng trình độ đập chuột của Thư Hân cũng đáng khích lệ, sau khi đánh mấy ván, cuối cùng nàng cũng lấy được một ngôi sao bằng bông. Vừa mới cầm trên tay, nàng chợt nghe phía sau truyền tới giọng nói của Tiểu Đường.

"Hân Hân, em đổi được một con thú bông ngôi sao, cho chị."

Thư Hân yên lặng quay đầu, nhìn ngôi sao còn nhỏ hơn con trong tay mình, nhất thời không biết nên nói gì.

Khi Tiểu Đường nhìn đến con thú bông trong tay Thư Hân, tâm tình rào rào đổ nát, xoay người thương lượng với nhân viên phục vụ đổi lấy một con thú bông hình xương rồng, rồi mới cảm thấy tìm lại được một ít lòng tự trọng chẳng còn bao nhiêu của mình.

"Đây thật sự là bi kịch đời người." Tinh Kiệt vừa mới chơi đua xe về vừa đúng lúc gặp được hai người liền len lén trốn bên cạnh nhìn trộm, anh lắc đầu thở dài. Tuy tổng tài nhà bọn anh xử lý công việc rất nhanh gọn, nhưng trên con đường theo đuổi bạn gái thì may mắn lại quá ít, đặc biệt là với kiểu bạn gái mạnh mẽ như Thư Hân.

Ngay cả tự tay làm cơm cũng đã làm rồi mà còn không thể làm con gái nhà người ta rung động, Triệu Tiểu Đường, rốt cuộc em vô tích sự đến mức độ nào vậy, quá không có tiền đồ.

Thư Hân ôm hai con thú bông ra khỏi khu vui chơi, cười nói "Cây xương rồng này thật đáng yêu."

Tiểu Đường nhìn đôi mắt tối đen như mực trên cây xương rồng.

"Ừ."

"Cậu chơi một lần đã lấy được cho tớ, thật lợi hại!" Một cô bé cầm trong tay một con thú bông xương rồng, vẻ mặt cười thỏa mãn, bên cạnh cô bé là một bé gái hơn khoảng 5 tuổi, vẻ mặt vô cùng rất đắc ý nói "Nếu cậu thích, cái gì tớ cũng làm được."

Nàng đã không dám nhìn vẻ mặt của Tiểu Đường nữa. Dù gì hai đứa đó chắc cũng là bạn giống nàng với Tiểu Đường chứ nếu giả sử con bé lớn hơn đang theo đuổi con bé nhỏ hơn và Tiểu Đường cũng đang theo đuổi nàng thì thật mất thể diện.

Có điều, Thư Hân không biết. Sự thật chính là điều nàng vừa nghĩ.

Một lúc lâu sau, Tiểu Đường mới mở miệng nói.

"Giờ không còn sớm nữa, chúng ta đi nướng thịt đi."

Nghĩ đến tài nghệ nấu ăn của Tiểu Đường, Thư Hân gật đầu.

"Được, những người khác giờ đến đó cả rồi chứ?" Cuối cùng cũng có thể tìm được lòng tự trọng đang bay lượn trên mây gió của Tiểu Đường trở về.

"Hẳn là đã đến rồi." Tiểu Đường cười nói, khi khóe mắt liếc đến con thú bông xương rồng kia, nụ cười lại cứng đờ ra.

Mấy vị giám đốc đang chơi vui vẻ đột nhiên nhận được tin nhắn của sếp nhà mình, trong đó chỉ có hai chữ và một dấu chấm than: Nướng thịt!

Bọn họ lập tức hiểu ra, xem ra quá trình theo đuổi bạn gái của Tiểu Đường không suôn sẻ.

Khi Thư Hân và Tiểu Đường trở lại khoảng sân để nướng thịt thì những nhân viên phân tán khắp nơi đã tập trung đông đủ, một đám người đang "hứng chí bừng bừng" tự mình nướng thịt, chỉ là, thỉnh thoảng lại không cẩn thận liếc mắt nhìn về phía cô gái trẻ đẹp đứng bên cạnh sếp lớn nhà mình.

"Chị thích ăn gì?" Tiểu Đường đeo một đôi găng tay, sau đó xoay người hỏi Thư Hân, vẻ mặt dường như đã lấy lại tinh thần từ lần đả kích trước đó.

"Thư Hân, em thích cái gì có thể tới bên kia lấy." Tinh Kiệt đi tới, đưa cho Thư Hân một cái đĩa và một cái kẹp thức ăn, anh chỉ chỉ vào một căn phòng thủy tinh cách đó không xa, trong đó dường như cũng bày biện các loại rau và trái cây.

Thư Hân chỉ những thứ trên bàn. "Còn những thứ này?"

"À, khẩu vị mỗi người mỗi khác, gọi nhiều một chút cũng tốt." Tinh Kiệt cười hì hì, "Dù sao Tiểu Đường là chủ chi, em không cần tiết kiệm thay nhóc ấy."

Thư Hân nhìn Tiểu Đường đứng cách đó ba bước, vội ho một tiếng, "Anh có cần thẳng thắn trước mặt sếp như thế không?" Nếu chủ công ty cũ của nàng biết nhân viên lãng phí như thế, nhất định sẽ phun ra lửa.

"Không sao, nhóc ấy quen rồi." Tinh Kiệt nhún vai, xoay người cầm lấy mấy xâu cánh gà và thịt bò, vừa ngâm nga hát vừa đi về hướng bếp nướng.

Thư Hân không đi về phía căn phòng kia, mà trực tiếp chọn vài món trên bàn đặt vào đĩa, sau đó đưa tới trước mặt Tiểu Đường.

"Chị muốn cho nhiều cay một chút."

Tiểu Đường cầm lấy cánh gà trên đĩa, vừa quệt tương vừa gật đầu.

"Được, đúng rồi, nếu chị thích ăn nấm hương nướng thì lấy một ít lại đây, chúng ta làm rau nướng."

Những lời này vừa nói được hai phút, trên bếp nướng đã có thêm đủ loại nấm hương, đậu khô, nấm rơm, chiếm hơn một nửa cái bếp nướng.

Chỉ chiếm được một góc bếp, Tinh Kiệt uất ức nhìn sếp nhà mình hóa thân thành người yêu hoàn hảo, rồi lại nhìn Thư Hân một tay cầm đĩa, một tay cầm lê gặm, lắc đầu thở dài trong lòng, nhìn tình hình này của Tiểu Đường, khi lấy được Thư Hân rồi nhất định là chẳng có quyền hành gì, hoàn toàn không có tiền đồ.

Ở thời đại này, con gái càng ngày càng quý giá, còn đàn ông bọn họ như cỏ đuôi chó trên mặt đất, lại còn phải tự vẫy đuôi nữa. Tiểu Đường là con gái, lại quý giá trên cả quý giá. Bọn đàn ông vẫy đuôi Tiểu Đường cũng không thèm liếc mắt, mà đáng tiếc là vì Tiểu Đường thích con gái. Ngay từ đầu tâm chí hướng đến Thư Hân. Đúng là mĩ nhân đẹp đã hiếm nay còn hiếm hơn. Hai người đẹp như thế mà yêu nhau, Tinh Kiệt không tiếc nhưng chỉ tội nghiệp cho hàng triệu người ngoài kia thôi.

"Ớt." Tiểu Đường mở miệng.

Thư Hân đưa ra, Tiểu Đường cười nhận lấy, sau đó rắc đều lên trên xiên thịt, rồi lại quệt một lớp nước tương, đặt lên trên bếp nướng, hai người phối hợp rất nhịp nhàng, khiến cho người cô đơn là Tinh Kiệt ở bên cạnh nhìn mà khó chịu.

Sự ăn ý của hai người quá mức bắt mắt, vì vậy mấy người đang nướng đồ ăn ở bên cạnh đều lơ đãng đi qua hai người mấy lần, sau đó cười cười, không nói gì, chậm rãi bỏ đi.

Người con gái quyền lực xinh đẹp mặc tạp dề, đeo găng tay vì người con gái khác là ai?
Chính là cái kẻ cười thì nham hiểm, không cười thì hù chết người, con hồ ly trong giới doanh nhân đó sao?

Nhìn thái độ của người ta đối với sếp thật bình tĩnh, nhìn người ta đứng bên cạnh gặm hoa quả một cách đương nhiên, nhìn sếp lớn đã phải làm mà còn cười đến mức tỏa hào quang, nhìn lâu hơn chắc chắn sẽ mù mắt. Các nhân viên yên lặng thu hồi ánh mắt, nhìn thịt nướng nửa sống nửa chín trong tay, rồi lại nhìn xiên thịt dê tỏa ra mùi vị mê người trong tay sếp, lau khóe miệng, lại đổi một xiên thịt khác, tiếp tục nướng.

"Nướng xong rồi, chị ăn thử đi." Tiểu Đường cầm lấy một xiên thịt dê, đưa tới bên miệng Thư Hân, Thư Hân đưa tay định cầm, kết quả là xiên thịt kia lại dời đi, Thư Hân liếc mắt nhìn Tiểu Đường.

"Bên trên có rất nhiều dầu, sẽ làm dơ tay chị, chị nếm thử trước đã." Tiểu Đường cố chấp đưa xiên thịt dê tới bên miệng Thư Hân, Thư Hân nhìn nụ cười của Tiểu Đường, lại nhìn xiên thịt dê có vẻ rất ngon lành, cuối cùng nàng bám lấy tay Tiểu Đường, cúi đầu cắn một miếng.

Tinh Kiệt ở bên cạnh nhìn găng tay chống dầu mỡ trên mặt bàn, khóe mắt giật giật, nghiến răng một cái, cắn đứt miếng cánh gà.
Đại tỷ, nhóc có còn thủ đoạn nào vô liêm sỉ hơn nữa được không?

Quả nhiên là người lợi hại trên thương trường, trong tình cảm, thủ đoạn cũng phải khiến người ngoài ngưỡng mộ.

"Rất ngon." Thư Hân nuốt xuống thịt dê nóng hổi, vừa đưa tay quạt đầu lưỡi vừa gật đầu, "Tay nghề của em đúng là rất tốt."

Có tiền có quyền có tài, lại xinh gái, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, có thể xách gạo, lại có thể trải giường chiếu, người như vậy đúng là cực phẩm trên thế gian, chẳng trách có nhiều người chết lên chết xuống.

"Chị thích là tốt rồi." Tiểu Đường đặt những xiên đã nướng xong lên bàn, hai người ngồi xuống cạnh bàn, Tiểu Đường cầm đôi găng tay bên cạnh lên, nhíu mày. "Em đã nhớ là có thứ này, vì sao vừa rồi lại không thấy nhỉ?"

Tinh Kiệt quay đầu, đại tỷ, nhóc có thể nói dối không chớp mắt như vậy sao?

Vì không muốn Thư Hân cầm, Tiểu Đường đã để bao tay chống dầu mỡ trên bàn, Thư Hân không biết có bao tay này nên không đeo, rồi sếp nói là có dầu mỡ dính để không cho Thư Hân tự cầm, làm cô ấy phải ăn thịt dê do tự tay mình đút. Thủ đoạn này thật xảo quyệt. Tinh Kiệt lắc đầu suy nghĩ.

Khi đã ăn thịt nướng xong, mọi người đều ngồi ở những dãy bàn lộ thiên uống trà nói chuyện phiếm, Thư Hân ngồi cùng giám đốc phòng kế hoạch, hai người vừa uống trà vừa bàn chuyện hợp tác, không chú ý rằng Tiểu Đường đã không còn ở bên cạnh nữa.

"Gần đây đồ uống đều có xu hướng tăng giá, nhưng Wendy chúng tôi vì nguyên nhân thị trường nên sẽ không tăng giá." Thư Hân nghiêm túc nói, "Về điểm này, hy vọng có thể giúp được chuyện gì đó trong quá trình lên kế hoạch."

"Đương nhiên." Giám đốc Lê của phòng kế hoạch hiểu được sự lựa chọn này của Wendy, tuy không tăng giá nhất thời sẽ không thể thu được lợi nhuận như những công ty khác, nhưng đối với việc mở rộng thị trường lại vô cùng có lợi, chỉ là, trong xu thế tăng giá hiện nay mà Wendy vẫn có thể đứng vững dưới áp lực, chuyện này coi như cũng có bản lĩnh.

Hai người nói chuyện một lúc lâu, bên cạnh đột nhiên lại xuất hiện một thứ gì đó lông lá bù xù, nàng nghiêng đầu qua nhìn, đúng là một con thú bông mập mạp, con gà mũm mĩm đang rũ đôi cánh nho nhỏ xuống, có vẻ vô cùng đáng yêu.

Giám đốc Lê thấy sếp nhà mình lại bắt đầu theo đuổi bạn gái, rất thức thời mà mượn một cái cớ bỏ đi, đi thật xa rồi mới quay đầu lại vuốt cằm lẩm bẩm "Chiêu này của sếp sao lại giống chiêu dỗ bạn gái của thằng cháu học cấp ba của mình thế nhỉ?" Suy nghĩ một lát, cảm thấy sếp nhà mình phải thủ đoạn hơn học sinh phổ thông, nên anh lắc đầu bỏ đi.

Tinh Kiệt đi cùng với Tiểu Đường lại thầm hoảng sợ, thật không ngờ vì con gấu bông này mà sếp có thể cầm súng hơi lên liên tục bắn rất nhiều lần mới có thể đổi được. Loại việc chỉ học sinh trung học mới làm này mà sếp cũng tự hạ giá trị bản thân để làm, rốt cuộc vị trí của Thư Hân trong lòng sếp lớn đến thế nào?

"Cảm ơn." Thư Hân đoán rằng Tiểu Đường muốn tìm lại lòng tự trọng đã mất từ buổi sáng nên nàng cười ôm lấy con thú bông, vừa kéo một cái cánh nhỏ vừa nói "Chị đang nghĩ mình thiếu một con gấu bông đáng yêu."

"Chị thích là tốt rồi." Tiểu Đường ôn hòa nói xong câu này, đã nghe roẹt một tiếng, cái cánh nhỏ trên người con gà mập mạp bị Thư Hân kéo rách hơn một nửa, một phần còn dính trên người, phần còn lại đang đong đưa trong gió, nhúm bông từ trong lỗ thủng thò ra ngoài.

Thư Hân bình tĩnh để cái cánh vào chỗ cũ, cười gượng. "Về nhà khâu lại là được, vừa rồi chị hơi mạnh tay một chút."

Tuy chất lượng kém là nguyên nhân chủ yếu, nhưng thấy mặt mũi người ta đã bị giẫm nát, nàng không đành lòng giẫm thêm một cước, hơn nữa người ta có lòng tốt tặng cho mình, trong tình huống hiện tại, nàng thật sự không nỡ nhìn gương mặt của Tiểu Đường lại càng lộ vẻ khó xử.

Thật sự là thê thảm không biết để đâu cho hết, khóe miệng Tinh Kiệt giật giật, anh nhớ chất lượng quà tặng ở khu nghỉ dưỡng trung tâm này vốn rất tốt, sao vừa mới kéo đã bị bung ra, số phận này đúng là quá mức xui xẻo rồi.

"Không sao, lần sau em lại đổi cho chị là được." Tiểu Đường cười mà vẻ mặt biến sắc, những ngón tay cầm tách trà cũng bắt đầu trắng bệch.

"Ha ha, được." Thư Hân cười cứng nhắc, yên lặng nói thầm trong lòng.

Triệu Tiểu Đường, em cần phải khó dễ với mấy con gấu bông như thế, đừng giãy dụa vô ích, đây là số mệnh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net