Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vội vàng ký sách xong, trưa hôm sau Thư Hân lại lên máy bay trở về. Công việc vẫn phải làm, nàng còn phải bôn ba.

Trước khi lên máy bay, Thư Hân gọi điện thoại cho Tiểu Đường, nhưng người nhận điện lại là Tinh Kiệt, nói Tiểu Đường đang bàn chuyện làm ăn. Thư Hân không hỏi nhiều, ngắt máy rồi vào cửa đăng ký.

Lên máy bay, Thư Hân ngồi một mình ở vị trí gần cửa sổ, nàng vừa ngồi xuống chưa lâu thì ghế bên cạnh cũng có người ngồi.

"Thư Hân, là cháu sao." Mẹ Vĩ Thành thật sự không ngờ sẽ gặp Thư Hân trên máy bay, tươi cười thân thiết hỏi: "Cháu cũng tới Quảng Đông à?"

Thư Hân lễ phép cười nói: "Cháu chào cô." Thư Hân vừa cười vừa nghĩ, trong tình huống này còn có thể gặp chuyện xấu hổ như thế, vận may của nàng không biết là tốt đến mức nào?

"Cháu đi công tác à?" Bà Trương thấy Thư Hân ăn mặc rất nghiêm chỉnh, sắc mặt có vẻ hơi mệt mỏi, đoán rằng nàng đi công tác mới quan tâm. "Công việc vất vả lắm sao?"

"Cũng coi như là đi công tác ạ." Thư Hân day day trán. "Công việc cũng không vất vả lắm, chỉ là hôm qua cháu ngủ không ngon lắm. Vì sao cô lại tới Quảng Đông một mình thế này ạ?" Nàng nhớ rằng tình cảm của đôi vợ chồng nhà họ Trương rất tốt, nếu đi du lịch, vì sao lại chỉ có một mình bà Trương.

"Lần này cô đến thăm một người bạn nên không gọi người nhà đi cùng." Bà Trương đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Thư Hân. "Gần đây cháu gầy đi không ít, con gái còn thanh xuân không nên làm việc quá mệt mỏi, không tốt cho thân thể."

"Cảm ơn cô, cháu sẽ chú ý." Trước đây Thư Hân gọi bà Trương là bác gái, nhưng giờ cảm thấy không còn thích hợp nữa, nàng gọi một tiếng cô, không thiếu phần lễ phép, cũng không phải cảm thấy xấu hổ.

Mặc dù vậy, bà Trương vẫn có chút ngượng ngùng, gia đình bà không có tiền từ nhỏ, ngày đó theo chồng cũng phải dốc sức làm ăn, không có loại khổ cực nào chưa nếm trải. Sau này bọn họ thành lập công ty, chậm rãi khiến cho công ty ngày càng lớn mạnh, nhưng công sức bọn họ bỏ ra vẫn không kém mấy năm trước. Bà tự hào vì đã cho con trai một cuộc sống tốt, nhưng rồi lại cảm thấy con trai bà vì chưa từng chịu khổ, chưa từng vấp ngã mà sẽ có lúc phải hối hận.

Chứng kiến con trai mình theo đuổi được cô gái xinh đẹp nhà người ta, kết quả chưa tới hai năm đã chân đạp hai thuyền. Loại chuyện này có khác gì lừa dối tình cảm người ta?

Nghĩ vậy, bà Trương không biết nên nói gì, đành im lặng ngồi bên cạnh, còn Thư Hân cũng thở dài một hơi. Trong tình huống thế này nàng cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Sau khi máy bay cất cánh chưa lâu, Thư Hân đang cảm thấy buồn ngủ thì tiếng bà Trương lại truyền đến lần nữa.

"Thư Hân à, cô thay mặt họ Trương xin lỗi cháu, nhà cô không dạy dỗ Vĩ Thành cẩn thận, để thằng bé có tật xấu này." Bà Trương nhớ tới người chồng như hình với bóng của mình, tự giác nhận rằng mình chưa dạy dỗ con trai cho tốt.

"Cô." Cơn buồn ngủ của Thư Hân bay mất hơn một nửa, nàng mở to hai mắt nhìn sự áy náy trong mắt bà Trương, sau đó dời ánh mắt nói. "Cô, cháu và Vĩ Thành không hợp nên chia tay, chuyện này rất tự nhiên, không có ai đúng ai sai." Nhớ tới quãng thời gian qua lại của mình và Vĩ Thành, tâm trạng Thư Hân rất phức tạp, nhưng không hề có chút tức giận, chuyện đã qua sớm muộn gì cũng phải trôi về quá khứ.

Bà Trương nghe những lời này thì cười vô cùng gượng gạo, nhưng cũng không tiếp tục chủ đề này.

Xuống máy bay, Thư Hân giúp bà Trương kéo hành lý, vừa đi được mấy bước đã nhìn thấy Tiểu Đường đứng cách đó không xa, nhìn nàng mỉm cười.

Thư Hân đang định chào Tiểu Đường lại thấy ánh mắt cô ấy hướng về phía bà Trương, Thư Hân nhìn về phía bà Trương rồi lại nhìn Tiểu Đường trong đầu ầm ầm rung động.

Tiểu Đường sẽ không cho rằng nàng lén đưa bà Trương tới Quảng Đông du lịch chứ, hơn nữa, nguyên nhân phải tới Quảng Đông nàng lại không nói với Tiểu Đường, cô ấy sẽ không thực sự hiểu nhầm chứ? Trong đầu Thư Hân đột nhiên nảy ra những ý nghĩ này, nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn.

"Có mệt không?" Tiểu Đường thấy Thư Hân ngây người ra, tiến lên nhận lấy hành lý trong tay Thư Hân, cười khẽ hai tiếng, sau đó khách khí bắt chuyện với bà Trương.

"Bà Trương, thì ra bà đi cùng Hân Hân, cảm ơn bà đã chăm sóc cô ấy trên đường đi."

"Đâu có, là Thư Hân chăm sóc tôi đấy chứ, Triệu tiểu thư nói đùa." Bà Trương nhìn những hành lý mà Tiểu Đường đã nhận lấy, trong đó có cả túi của bà, bà có thể nhận ra vị đại tiểu thư này có cảm tình với Thư Hân, lần trước đã thấy một lần, lúc này lại thấy mà tâm trạng bà vẫn phức tạp không nói nên lời. Bất cứ người mẹ nào nhìn thấy bạn gái cũ của con mình có người yêu xuất sắc hơn con mình đều sẽ có tâm trạng phức tạp như thế.

"Bà khách sáo rồi." Tiểu Đường đưa tay gõ nhẹ lên trán Thư Hân, "Đang ngẩn người cái gì, còn chưa chịu đi sao?"

Lúc này Thư Hân mới phản ứng lại, thấy sắc mặt Tiểu Đường tự nhiên, nàng liền mở miệng nói "Hôm nay lên máy bay mới gặp được bà Trương, đây đúng là duyên phận."

"Ừ." Tiểu Đường nở nụ cười, đối với hành động giải thích không được tự nhiên này của Thư Hân, cô cảm thấy thật vui mừng. Ít nhất điều này chứng tỏ Thư Hân có quan tâm đến cảm nhận của cô, con gái mà, thỉnh thoảng hành động ngây ngô một chút cũng rất đáng yêu.

Ba người ra khỏi sân bay, xe Tiểu Đường đỗ ở bãi đỗ xe bên ngoài, cô nói với bà Trương "Bà Trương, tôi và Thư Hân đưa bà về nhé."

"Không cần, trong nhà tôi sẽ có người tới đón." Bà Trương không phải người phụ nữ không hiểu biết, Tiểu Đường nói "tôi và Thư Hân" chứ không nói "tôi", đây là đang tuyên bố thân phận với bà, người như Tiểu Đường, mặc dù luôn luôn mỉm cười nhưng trong lời nói lại mang theo vẻ mạnh mẽ không đổi, cho dù con trai bà có ưu tú cũng còn kém xa người này.

Sau khi bà Trương nói xong câu này, Vĩ Thành lập tức xuất hiện cách ba người không xa.

"Mẹ." Vĩ Thành không ngờ lại gặp phải Thư Hân và Tiểu Đường, anh đi tới trước mặt bà Trương, nhận lấy hành lý trong tay Tiểu Đường, miễn cưỡng cười nói với cô "Cảm ơn."

Tiểu Đường ngoài cười nhưng trong không cười, gật đầu, "Không cần khách sáo."

Vĩ Thành không nhìn Tiểu Đường nữa, ngược lại lại dời tầm mắt về phía Thư Hân.

"Thư Hân, mấy ngày không gặp, em có khỏe không?" Anh nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Thư Hân, khẽ nhíu mày.

"Không tồi." Thư Hân tin rằng mình và Vĩ Thành không thể làm bạn bè bình thường được, mặc dù sự tức giận và căm ghét của nàng đối với Vĩ Thành đã dần biến mất, nhưng là một người con gái, ký ức bị phản bội tình cảm thật sự không cách nào coi là một ký ức tốt đẹp được. Thư Hân nhìn về phía bà Trương, áy náy cười. "Cô Trương, ngày mai cháu còn có việc, cháu xin phép về nghỉ trước, tạm biệt."

"Đừng quá tham công tiếc việc, giữ gìn thân thể cho tốt." Bà Trương nhìn ra vẻ không nỡ trong mắt con trai, chỉ là, cho dù bà có nhìn ra, cô gái trước mặt này cũng sẽ không trở lại bên cạnh con trai bà. Bà nhìn người bên cạnh Thư Hân, mỗi một tiếng nói, một cử động của cô ấy đều xoay quanh Thư Hân, một người tốt như vậy, Thư Hân ở cạnh cô ấy thoải mái hơn ở cạnh Vĩ Thành rất nhiều.

"Cảm ơn cô, cô cũng giữ gìn sức khỏe." Thư Hân xoay người lên xe, người nào đó bên cạnh đã giúp nàng mở cửa xe. Thư Hân ngồi trên ghế phụ, quay đầu nhìn lại, ánh mắt Vĩ Thành vẫn còn dõi theo nàng.

"Mệt thì dựa vào ghế ngủ một lát đi, đến nơi em sẽ cõng chị lên lầu." Tiểu Đường ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe. "Lát nữa về đến nhà em sẽ làm một chút đồ ăn cho chị."

"Em tự quyết định là được." Thư Hân ngáp một cái, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.

Tiểu Đường thấy nàng như vậy cũng không nói gì nữa, chăm chú lái xe.

-----

"Con và Thư Hân đã chia tay rồi, đừng níu kéo nữa."

"Mẹ!"

"Đây là lỗi của con, Trương Vĩ Thành, con không phải trung tâm của thế giới, khi con quyết định phản bội một đoạn tình cảm thì phải nghĩ tới chuyện nhận lấy hậu quả." Khác với vẻ ngoài ôn hòa thường thấy, bà Trương nghiêm khắc nhìn con trai, ngón tay Vĩ Thành vì cầm lái quá chặt mà trở nên trắng bệch.

"Bố con là một người đàn ông có trách nhiệm, mẹ tiếc rằng con không học được điều này. Từ khi con còn nhỏ, điều kiện kinh tế trong gia đình đã bắt đầu khá lên, con hầu như chưa bao giờ phải chịu khổ, sau này thành tích học tập của con tốt, vẻ ngoài ưa nhìn, lại bởi vì gia đình có tiền mà chưa bao giờ vấp ngã."

"Con còn nhớ khi con mới đưa Thư Hân về nhà, con đã nói những gì không?" Bà Trương đau khổ nhìn con trai, thở dài một hơi.

"Vĩ Thành, mẹ hy vọng tình yêu đã bị con phản bội này đủ để giúp con học được cái gì gọi là trách nhiệm, cái gì là trung thành. Tiền tài của con không phải thứ dùng để đùa giỡn tình cảm phụ nữ."

Vĩ Thành nghe mẹ nói, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, nhớ lại một câu mà Thư Hân từng nói.

"Trương Vĩ Thành, nếu anh thay lòng đổi dạ, em nhất định sẽ không níu giữ anh."

Anh rõ ràng... thích Thư Hân.

-----

Khi Tiểu Đường dừng xe dưới lầu, Thư Hân vẫn đang ngủ, cô suy nghĩ một lát rồi quyết định cõng Thư Hân lên lầu. Bởi vì khu nhà của Thư Hân đang sửa chữa thang máy, Thư Hân lại ở lầu bốn, vì vậy Tiểu Đường đành cõng Thư Hân lên từng tầng, từng tầng một, trèo lên ba tầng lầu, thỉnh thoảng gặp một vài người tan tầm trở về, họ đều nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kì.

Lấy chìa khóa trong túi xách Thư Hân, mở cửa xong, người trên lưng vẫn chưa tỉnh, cô bước vào phòng ngủ, đỡ Thư Hân xuống giường, bỏ giày, cởi áo khoác, đắp chăn, động tác lưu loát liền mạch. Thấy đã làm nhiều chuyện như vậy mà Thư Hân vẫn không tỉnh lại, Tiểu Đường biết lần này Thư Hân thật sự rất mệt mỏi. Cô nhìn đồng hồ, mang theo chìa khóa ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.

Khi Thư Hân tỉnh lại thì bầu trời ngoài cửa sổ đã đen kịt, nàng ngồi dậy nhìn xung quanh, mũi dường như còn ngửi được mùi thơm của thức ăn, nàng ngây người nghĩ, mùi cơm nhà hàng xóm còn bay sang tận bên này được sao?

Không đúng, nàng ngủ ở trên xe, vì sao bây giờ lại nằm trên giường? Đi dép vào, ra ngoài nhìn ngó, nàng thấy trong phòng bếp có một bóng người rất đỗi quen thuộc, mùi thơm đang từ phía đó bay đến.

"Chị dậy rồi à?" Tiểu Đường nghe được tiếng mở cửa, xoay người nhìn thấy bộ dạng chưa tỉnh ngủ của Thư Hân ngoài cửa phòng bếp. Cô cười, múc một bát canh cá từ trong nồi ra, đặt lên trên bàn ăn cơm.

"Đây là canh cá nấu nấm, buổi trưa chị không ăn uống cẩn thận, uống cái này trước rồi đi tắm đi, chờ chị tắm xong rồi ăn cơm."

Thư Hân nhìn Tiểu Đường mặc áo sơ mi trắng, trên hông quấn tạp dề, đột nhiên cảm thấy người như thế này vô cùng có sức hút, điều này khiến cho trong lòng nàng có một cảm giác không thể miêu tả bằng lời, nàng cúi đầu trước bàn ăn cơm, một cái thìa được đưa tới trước mặt nàng.

"Canh hơi nóng, uống chậm một chút."

Ngẩng đầu nhìn Tiểu Đường đang mỉm cười, Thư Hân yên lặng nhận lấy cái thìa, trong lòng như tỏa hơi nóng, uống một ngụm canh cá, mùi vị thật thơm mát. Nàng nhìn về phía cửa phòng bếp, Tiểu Đường đang thái nguyên liệu, tiếng vang lưu loát khiến cho căn nhà vốn yên tĩnh có thêm cảm giác gia đình.

Uống canh xong, khi trở lại phòng lấy quần áo, Thư Hân mới nhìn thấy trong gương hiện tại mình đang có bộ dạng gì, áo sơ mi nhăn nhúm, tóc tai lộn xộn, trên mặt còn chưa tẩy trang.

Một người con gái không ngại dáng vẻ xấu nhất của mình, có phải chứng tỏ mình đã thật sự gặp một người hợp với mình nhất hay không?

Tắm rửa xong, Thư Hân coi như được ăn một bữa ngon miệng, sau đó, nàng trợn trừng mắt nhìn người hoàn mỹ trong mắt nhiều người giúp mình thu dọn phòng bếp, dọn dẹp phòng khách, lau nhà, kiểm tra các loại đồ điện tử có an toàn hay không, cửa sổ có chắc chắn hay không rồi mới cầm lấy bộ đồ Tây đắt tiền trên ghế sô pha mặc vào.

"Có chuyện gì thì gọi đến số máy riêng của em nhé, em sẽ mở máy cả ngày."

Người đó bỏ lại những lời này rồi mời cười cười ra về.

Thư Hân ôm một cái gối trong lòng, nhìn cánh cửa đã đóng lại, đột nhiên nhớ ra không phải Tiểu Đường đang có việc sao, vì sao lại có thời gian tới đón nàng? Không phải là cô ấy bàn công chuyện xong trực tiếp lái xe tới đón nàng chứ?

Như vậy, Tiểu Đường cũng chưa ăn bữa trưa?

Vò vò mái tóc sắp khô, Thư Hân tắt TV, đừng dậy, ngồi xuống cạnh bàn máy tính.

- Canh cá nấu nấm hôm nay thật sự rất ngon, có lẽ tôi gặp may rồi. -

Vừa viết những lời này không lâu, bên dưới đã có người tỏ ý nghi ngờ, canh cá nấu nấm với gặp may thì liên quan gì tới nhau.

Tin nhắn của một người tên BB làm Thư Hân không nhịn được mà bật cười, bởi vì người này nói, quả thật là gặp may, bởi vì canh cá nấu nấm mà nấu không ngon sẽ rất khó uống.

Trong đầu lại lần nữa hiện lên hình dáng mặc tạp dề của Tiểu Đường, Thư Hân lắc đầu, mở WORD, bắt đầu viết tiểu thuyết. Nhưng, một người biết nấu ăn, lại có thể làm nhiều việc như vậy, dường như vô cùng có sức hấp dẫn.

Tiểu Đường nhìn một câu nói ngắn ngọn trên màn hình vi tính, tâm trạng vô cùng tốt. Mở điện thoại ra, thông báo cho trợ lý của mình về quyết định ngày mai.

-----

Sau khi trở thành trợ lý tổng giám đốc, số lần Thư Hân ra vào phòng làm việc của tổng giám đốc tăng lên rất nhiều, vì vậy, khi nàng nhìn thấy vị tổng giám đốc khôn khéo đang cầm một quyển tiểu thuyết của nàng trên tay thì tâm trạng vô cùng phức tạp.

Yến Ni thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Thư Hân liền cười giải thích: "Hiện giờ không phải thời gian làm việc, tiêu khiển một chút cũng có thể chứ. Đáng tiếc buổi ký tặng tuần trước của tác giả này chị không có thời gian để đi."

May là chị không đi, mấy tình cảnh dọa người như thế rất không tốt.

"Không ngờ chị cũng đọc tiểu thuyết, em hơi bất ngờ."

"Phụ nữ chúng ta phải học cách đối xử tử tế với chính mình." Yến Ni nghĩ đến chuyện mờ ám giữa Tiểu Đường và Giang Đình kia, động tác lật sách thoáng dừng lại, nhưng thấy tâm trạng của Thư Hân không tệ, chị cũng không tiện nói nhiều. "Đúng rồi, nghe nói em là bạn thân của Khổng Tuyết Nhi?"

"Tuyết Nhi?" Thư Hân nhớ tới bạn tốt mới liên lạc ngày hôm qua. "Con bé làm sao ạ?"

"Không có gì, chỉ là hôm qua chị tới nhà bọn họ làm khách, hai người lớn nhà họ có nhắc tới em, bọn họ dường như rất thích em." Yến Ni thật sự không ngờ mối quan hệ của Thư Hân lại rộng như vậy. Thiện cảm của chị với Thư Hân lại càng ngày càng tăng.

Một cô gái như thế này luôn làm cho người ta vừa yêu quý vừa khen ngợi. Chị lật quyển tiểu thuyết trong tay, quả nhiên chị vẫn thích những người phụ nữ kiên cường.

"Giám đốc, nếu chị thích vị tác giả này, em sẽ tặng chị một bộ sách có chữ ký." Có người thành đạt thích tiểu thuyết của mình, đây là một vinh hạnh, Thư Hân tỏ vẻ rất vui sướng.

"Em có trọn bộ sách của cô ấy, còn có chữ ký?" Yến Ni vô cùng bất ngờ nhìn Thư Hân. "Nghe nói tác giả này rất ít khi ký sách, em lại có thể có trọn bộ, em quen người trong giới này à?"

"Cũng coi như là... quen hai, ba người." Thư Hân cười gượng, dù sao cũng là chữ ký của mình, chỉ đặt bút một cái là được.

"Nếu em thật sự có thể tặng chị trọn bộ, kì nghỉ năm nay của em có thể tăng thêm hai ngày." Hiển nhiên là Yến Ni không coi hành vi công tư không rõ ràng này là chuyện nghiêm trọng.

"Không thành vấn đề." Thư Hân vui vẻ gật đầu, tiền bạc từ trên trời rơi xuống, không nên từ chối. Ở nhà nàng chẳng phải còn mấy quyển sao, chỉ cần ký tên lên là được. Cuối cùng cũng có một lần trong đời nàng nghĩ viết tiểu thuyết thật ra cũng không phải không có lợi.

"Tổng giám đốc, cô Giang tới." Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net