Phút chốc động lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Long ngồi chăm chú làm nốt phần báo cáo dang dở ban sáng.

Thiên Y vừa tắm xong, bước xuống nhà thì trông thấy Thiên Long đang làm việc. Có lẽ vì là lần đầu nhìn thấy anh như thế, cô hơi thoáng chút bất ngờ.

Cái tên mà cô hay trêu là tên con nít kia giờ nhìn chẳng con nít tí nào, khi anh làm việc nghiêm túc trông cũng ra dáng người lớn lắm chứ bộ.

Thiên Y đứng dựa lưng vào tường chăm chú nhìn Thiên Long, cái dáng người cao cao, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên bàn phím, đôi mắt ẩn hiện sau cặp kính. Đã lâu rồi cô không nhìn kĩ anh như thế, quả thật cũng có chút đẹp trai nha.

“Đói chưa? Anh làm gì cho ăn hén?”. Câu hỏi bất ngờ làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Thiên Y.

Khi định thần lại cô đã thấy khuôn mặt anh sát gần mặt mình, mặt cô từ từ chuyển sang đỏ, cô mắc cỡ quá đạp mạnh chân anh một cái.

Thiên Long la oai oái, cứ ôm chân mà nhảy tưng tưng, anh nhăn mặt quay sang nhìn Thiên Y đầy thắc mắc.

“Đừng…đừng có dí sát mặt vô em chứ, tính nhát ma người ta à?”. Mặt cô nhỏ giờ đã đỏ tưng bừng.

Thiên Long nhìn thấy cô nhỏ mắc cỡ thì bất ngờ lắm. Ái chà chà cũng biết đỏ mặt vì anh cơ đấy.

Anh nheo mắt mỉm cười tinh quái, cảm thấy bộ dạng Thiên Y lúc này cực kỳ đáng yêu, cực kỳ muốn trêu chọc cô bé.

"Làm sao vậy? Động lòng với anh rồi hở?". Thiên Long giở giọng trêu chọc, càng tiến lại gần Thiên Y hơn, trong ánh mắt là ngập tràn niềm vui.

Cứ anh tiến một bước thì cô lùi một bước, bộ dạng như thỏ con bị bắt nạt, thật khiến Thiên Long vừa tức vừa buồn cười.

"Thôi không chọc em nữa, nhanh đi ăn thôi, anh đói lắm rồi". Thiên Long cười hì hì nắm tay Thiên Y dắt đến chỗ bàn ăn, ấn cô xuống ghế, anh nói như ra lệnh.

“Ngồi yên đấy cấm đi lung tung! Em mà “lỡ tay” làm hư đồ thì biết tay anh! Hôm nay anh sẽ trổ tài nấu một bữa, em vinh dự lắm mới được anh nấu cho ăn đấy”.

“Anh có biết nấu không đó?”. Thiên Y nhíu mày nhìn anh ra chìu nghi hoặc lắm.

“Chút chút!”. Thiên Long gãi gãi tai, cười gượng đáp.

Thật ra Thiên Long chỉ mới nấu ăn có 1 lần và món đó là trứng chiên, còn lý do tại sao chỉ 1 lần thì thiệt tình anh không nhớ nổi.

Nhìn điệu bộ gãi tai gãi đầu của anh thì ai mà dám tin anh biết nấu ăn, từ bé đến giờ có bao giờ cô thấy anh vào bếp đâu.

“Nhìn anh nghi quá à, em không dám ăn đâu, em uống sữa được rồi”.

Thiên Y đi tới mở tủ lạnh. Cửa vừa mở cô nhanh chóng xây xẩm hết cả mặt mày, quay sang lườm Thiên Long, tay quoắc quoắc:

“Anh tới đây em hỏi tí!”

“Trong tủ lạnh có gì à?”. Thiên Long bước tới ngó vào tủ lạnh.

“Này là gì?”. Cô hỏi.

“Kẹo”. Anh tỉnh bơ trả lời.

“Thế cái kia là gì?”. Cô chỉ.

“Socola”. Anh cười toe toét.

“Thế còn mấy cái này?”. Cô ráng kiềm chế, lườm mắt nhìn anh.

“Bánh kem”. Anh hớn hở chưa từng thấy.

“Thế –  anh – tính – lấy – gì – nấu – ăn?”. Thiên Y gằn từng chữ, căm phẫn bóp cổ anh, lắc đấy lắc để.

Tủ lạnh nhà Thiên Long cơ ngơi toàn là kẹo, kem, socola, bánh kem, sữa. Chẳng có thứ gì giống có thể nấu lên ăn được, cái tên này trữ cả đống đồ ngọt thế để ăn dần thay cơm hả trời?

Mới vừa nãy Thiên Y còn hơi xiêu xiêu trước dáng vẻ làm việc đẹp trai của anh. Giờ thì dẹp hết, đẹp trai dẹp, nghiêm túc dẹp, trưởng thành dẹp luôn.

Cái tên mê ngọt này, chồng mình là ai cũng được trừ hắn ta ra!!!

“Anh làm trứng chiên”. Thiên Long ngượng nghịu cười, vớ tay lấy hộp trứng trong tủ ra.

“Tủ lạnh gì toàn đồ ăn vặt, chẳng thấy rau trái thịt thà gì hết trơn dạ?”

“Sáng đi gấp quá mẹ anh chưa kịp đi siêu thị mua đồ”, Thiên Long cười như mếu.

Thiên Y thở dài, người lớn đúng là khó hiểu, đi du lịch mà cứ như chạy giặc ấy, bố mẹ để anh chăm sóc thì cô có mà chết đói mất thôi.

Thiên Y lấy hộp sữa trong tủ rót ra một ly đầy, rồi đi ra phòng khách bật tivi vừa uống sữa vừa xem…..Disney.

Còn lại một mình trong bếp, Thiên Long xắn tay áo lên một tay cầm chảo, một tay cầm trứng bắt tay vào làm.

Thiên Y ngồi ngoài phòng khách ngoái đầu nhìn vào bếp, rồi như nghĩ ra gì đó cô tắt tivi, uống ực một cái hết sạch li sữa, đứng dậy đi thẳng vào bếp.

“Em cũng nấu nữa!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net