Vô cớ nổi giận và lời từ chối gián tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn uống no say, đùa giỡn chán chê thì phải bắt đầu làm việc. Thiên Long với Gia Uy tiếp tục đống hồ sơ, Thiên Y và Thảo Nhi ngồi làm bài tập chuẩn bị cho buổi kiểm tra 1 tiết ngày mai, Gia Kiệt thì tiếp tục theo đuổi sự nghiệp "vẽ vời" của mình.

Kính coong!

Dạo này làm gì mà khách cứ viếng thăm hoài, Thiên Y đâm bực bội, không biết lần này lại là ai nữa đây?

Thiên Long ra mở cửa, là một cô gái.

"Chào giám đốc, em đến để lấy tập tài liệu ạ". Cô gái mỉm cười thật tươi với Thiên Long

"À em vào nhà đợi anh chút, anh lên phòng lấy tài liệu cho em".

"Vâng ạ! Làm phiền giám đốc rồi".

Thiên Long lên phòng, cô gái cũng vừa vào nhà. Vẫn tưởng giám đốc trẻ sống một mình, cô không ngờ trong nhà lại nhiều người thế.

"Chào mọi người!"

Cả đám chẳng ai thèm quan tâm đến cô ấy, vẫn chú tâm vào công việc. Thấy không ai chú ý đến mình, cô gái nói tiếp:

"Chị là Hải Yến, thư ký mới của anh Long. Các em là bạn của giám đốc à?"

Thiên Y đang làm bài mà bà chị này cứ lải nhải kế bên lại đâm bực, dù sao cũng là người của công ty papa, cô cũng không muốn mình thành đứa bất lịch sự.

"Chào em, anh là Gia Uy bạn của Thiên Long".

Gia Uy lên tiếng chào hỏi trước, dù sao cũng không thể xem cô ấy là người vô hình.

Hải Yến nãy giờ mới chú ý Gia Uy, cô không ngờ bạn giám đốc cũng đẹp trai như anh ấy vậy.

"Chào chị, em tên Thảo Nhi".

"Chào chị, em là Thiên Y".

Cô nàng Hải Yến không quan tâm lắm đến 2 cô bé, nhưng cái tên Thiên Y làm cô chú ý lắm.

"Em là Thiên Y, con gái của chủ tịch Lục à".

"Vâng". Thiên Y trả lời, tay vẫn chăm chỉ làm bài.

Gia Uy thấy Gia Kiệt vẫn chăm chú tô tô vẽ vẽ, liền khều cậu em, ý bảo chào chị đi. Gia Kiệt ngưng không vẽ nữa, ngước lên ngó người mà anh hai bảo phải chào. Cô nàng cũng nhẹ nhàng cười với thằng nhóc.

"Chị ấy không đẹp, em chỉ thích nói chuyện với người đẹp giống em thôi hà".

Nói xong cậu nhóc lại cắm cúi vào tác phẩm của mình. 3 tên kia thì đang cố gắng kìm chế không cười lăn cười bò trước mặt khách.

Hải Yến thì giận xanh mặt, cô thế này mà dám bảo không đẹp à, thằng bé tí tuổi mà học ai cái kiểu nói chuyện vô lễ với người lớn thế không biết.

Không thèm đôi co với thằng nhóc, cô quay sang săm soi Thiên Y:

"Chị nghe mọi người trong công ty bảo em là vợ tương lai của giám đốc, không biết có đúng không?"

"Đúng hay không là chuyện của tụi em, có liên quan gì chị à? Soi mói chuyện người khác không thuộc trách nhiệm của chị. Em xin lỗi em phải làm bài, cảm phiền chị im lặng giùm em".

Thiên Y nói chuyện như tạt nước lạnh vào mặt người khác, Hải Yến tức không chịu nổi. Dù gì cô cũng lớn hơn, nói chuyện với người lớn mà còn chẳng thèm nhìn lấy một cái, ỷ là con chủ tịch thì muốn làm gì làm à?

"Tại chị nghe các đồng nghiệp khác nói thế nên tò mò ấy mà. Không ngờ cô vợ bé nhỏ của giám đốc mà mọi người bàn tán lại chỉ là một cô nhóc con".

Lúc này đây thì Thiên Y cáu thật rồi. Đang yên đang lành thì lại bị đâm chọt, cái kiểu nói chuyện mỉa mai nhau thế có đáng làm người lớn không?

Thiên Y đặt bút xuống, quay sang nhìn bà chị, lạnh lùng nói:

"Thứ nhất, em có phải là vợ của anh Long hay không là chuyện riêng của bọn em, nếu chị thắc mắc, cứ hỏi thẳng anh ấy. Thứ hai, bố em thuê chị về làm việc chứ không mướn chị tọc mạch chuyện người khác. Thứ ba, nếu chị còn nói với thái độ đó với em, thì ''nhóc con'' này có thể cho chị nghỉ việc bất – cứ – lúc – nào".

Hải Yến giận đỏ cả mặt, cô không ngờ Thiên Y dám nói những lời vậy, cô bé này nghĩ mình là ai chứ? Cô cũng từng nghe những đồng nghiệp nữ khác nói cô bé gan góc cỡ nào, nhưng không ngờ. Cô bé này chẳng có tí gì giống ông bố chủ tịch hiền lành của mình cả.

"Em có quyền gì đuổi tôi? Chủ tịch là người hiền lành, ông không đuổi người vô cớ, em có thật là con chủ tịch không đấy?"

Thiên Y lắc đầu ngán ngẩm, bà chị này nói vớ vẩn gì không biết, lại còn dám hỏi cô có phải con papa không nữa, tức thiệt!

"Chị thắc mắc hơi bị nhiều rồi đấy. Em dĩ nhiên là con của bố em rồi, xin lỗi chị vì em không hiền như bố, em giống mẹ cơ, chắc chị biết mẹ em phải không?"

Thiên Y mỉm cười ranh mãnh nhìn cô gái trước mặt.

Cô nàng thì đơ hết cả người, ai lại không biết chủ tịch phu nhân chứ. Có người còn đồn bà ấy mới thực sự là chủ tịch trong công ty này, đắc tội với bà ấy thì tốt hơn nên nghỉ việc trước khi bị đuổi.

Gia Uy và Thảo Nhi nãy giờ vẫn im lặng theo dõi.

Thảo Nhi thì quá rành cô bạn của mình rồi, Thiên Y không phải là đứa hiền lành dễ dàng để người khác ức hiếp mình. Và đây cũng không phải là lần đầu Thiên Y gặp phải tình huống này, trước Hải Yến cũng có nhiều cô gái khác từng nói cạnh nói khóe cô, riết rồi quen cô chẳng thèm bận tâm.

Gia Uy lại thấy mình là đàn ông con trai, cũng chẳng tiện xen vào chuyện này. Với lại anh cũng muốn xem thử cô bé Thiên Y này sẽ đối phó thế nào với Hải Yến. Anh không ngờ cô bé nhỏ nhắn thế mà cũng ra dáng người lớn ghê gớm.

Thiên Long nãy giờ đứng trên cầu thang nghe thấy hết. Anh đi xuống, một tay cầm tập tài liệu, một tay bụm miệng cười.

"Đây ! Em cầm về hoàn thành nốt hộ anh, vất vả cho em rồi".

Nếu là bình thường thì câu "Vất vả cho em rồi" có thể khiến Hải Yến sướng rơn, nhưng trong cái hoàn cảnh thế này, lại thêm nụ cười "kì quái" của giám đốc, cô giận run người. Cầm xấp tài liệu, cô đi thẳng ra cửa, không thèm chào hỏi ai cả.

Thiên Long nhìn Thiên Y, nở một nụ cười cực "nham nhở".

Thiên Y nhìn nụ cười ấy lại đâm bực mình, cứ thế cầm nguyên cuốn tập quăng thẳng vô anh.

"Lục Thiên Y! Em bị ghiền quăng đồ hả?", may mà anh né kịp.

~~~~~~~~~

"Tức ghê, lại hụt", Thiên Y tặc lưỡi cảm thán tiếp: "Lần sau phải ngắm chuẩn hơn mới được".

"Ặc còn lần sau nữa hả?"

Thiên Long trợn mắt nhìn Thiên Y, lo sợ cho cái mạng bé nhỏ của mình không biết có trụ nổi 1 tuần hay không?

Thiên Long quay sang nhìn Gia Uy, dùng cặp mắt cún con cầu cứu anh.

Gia Uy đã quen với phong cách "mặt lạnh lùng, mồm ngậm kẹo" thời cấp 3 của Thiên Long, giờ nhìn Thiên Long thế này anh có chút không quen.

Hình tượng lạnh lùng một thời được khối em ngưỡng mộ giờ hoàn toàn sụp đổ, thay vào đó là một anh chàng quá ư trẻ con với ánh mắt rất chi là "ngàn chấm".

"Mày ngó chỗ khác giùm tao nhờ, ức chế quá, tao móc mắt đem ngâm rượu giờ", Gia Uy nhăn mặt quay mặt sang chỗ khác

Thiên Long biết là không nhờ vả được thằng bạn liền quay sang nhìn Thảo Nhi, cười hề hề.

Thảo Nhi thấy thế cũng nhìn anh cười hề hề :

"Anh nhìn em làm gì? Em không biết gì đâu nha"

Thiên Y nãy giờ vẫn quan sát Thiên Long, thấy anh nhìn hết người này đến người nọ, ánh mắt như tội nghiệp lắm. Thiên Y khẽ thở dài, ừ thì cô "hơi" bạo lực tí, nhưng trong hoàn cảnh này thì ai mới tội nghiệp hơn đây?

Thiên Y vẫn chưa hết bực mình chuyện bị bố mẹ bỏ lại ở đây. Đã thế cũng chẳng ai thèm gọi điện về hỏi thăm Thiên Y, cô gọi điện thì toàn báo không liên lạc được. Phải ở đây tới 1 tuần dài, ngày nào cũng có chuyện làm cô bực, không biết Thiên Y còn kiềm chế được tới bao giờ.

Giống như chuyện ban nãy vậy, Thiên Y có muốn thành đứa con gái hỗn láo đâu, chỉ tại mấy người đó gây sự trước. Cứ vừa nghe thấy tên Thiên Y là lại đâm chọt đủ điều, nào là ỷ con chủ tịch thì lên mặt, nào là ranh con mà cứ bám theo giám đốc Long, rồi thì thích giám đốc muốn chết mà cứ làm bộ làm tịch, giả vờ ngây thơ để dụ dỗ người khác.

"Sau này anh lo mà canh chừng mấy người đó cho kỹ vào, họ mà còn kiếm chuyện với em thì anh coi chừng em".

Thiên Long đang "bận" tìm cứu tinh, nghe Thiên Y nói thế liền quay sang nhìn một cái:

"Em nói mấy người nào?". Thiên Long giả ngu, nheo mắt hỏi lại.
"Mấy cô nàng của anh chứ ai?"

"Mấy cô nàng thôi, chứ không có của anh. Của anh chỉ có một nàng, lo còn chưa xong, đòi gì tới mấy nàng".

Thiên Y phát cáu với anh, cô nói chuyện đàng hoàng mà anh cứ cà rỡn cà rỡn. Thiên Y chẳng nói chẳng rành, ôm đống tập vở đi lên phòng.

Không ai nói gì thêm cả, không khí càng chùng xuống.

"Để em....."

"Để anh lên xem em ấy thế nào".

Thảo Nhi định bảo để mình lên xem Thiên Y sao rồi, nhưng chưa kịp nói hết câu thì Gia Uy đã ngắt lời cô. Rồi không đợi ai có ý kiến, anh đứng dậy đi lên lầu.

Thảo Nhi nhìn theo dáng anh, im lặng.

"Gia Uy, anh có biết là mình đang làm gì không vây?"

Thiên Long chưa hết ngạc nhiên vì thằng bạn mình tự nhiên sao hôm nay lại sốt sắng thế, giờ nhìn thấy thái độ kì cục của Thảo Nhi, anh đâm chột dạ.

"Sao em còn ngồi đây? Không lên với Thiên Y à?"

"Dạ không! Có anh Uy nói chuyện với nó, chắc không sao". Thảo Nhi cười một cách gượng gạo, vờ hỏi Thiên Long: "Còn anh sao không lên?"

"Thiên Y đang giận anh, anh mà lên thể nào cũng bị ăn đánh". Thiên Long thở dài, gục mặt xuống bàn.

Thảo Nhi mắt vẫn hướng lên trên lầu, tự hỏi không biết hai người đang nói gì?

Thiên Long nhắm nghiền 2 mắt, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Thiên Y mỉm cười nhìn anh, xen lẫn là khuôn mặt của Gia Uy, hai hình ảnh ấy cứ thay phiên nhau lần lượt xuất hiện.

Trong vô thức Thiên Long đập bàn rầm một tiếng, đôi mắt như người mất hồn, cái nhìn lạnh lẽo đến thấu xương.

Thảo Nhi hốt hoảng nhìn hắn, Gia Kiệt đang ngồi vẽ cũng bị tiếng động đó làm cho giật mình, ngước lên nhìn anh kì lạ.

"Thiên Long, anh sao vậy?". Thảo Nhi tái mặt hỏi.

Thiên Long như người vừa tỉnh khỏi cơn mơ, nhìn Thảo Nhi ngơ ngác, thắc mắc sao cô nhìn anh kì lạ thế?

"Anh làm sao cơ?"

Chuyện gì vừa xảy ra? Sao anh Long lại thản nhiên như không có chuyện gì, mới ban nãy anh còn......

"Mặt anh dính gì à? Sao nhìn anh dữ vậy?". Thiên Long mỉm cười hỏi, xem như không có chuyện gì.

"À....không có gì".

Nụ cười lại ngự trị trên khuôn mặt Thiên Long như bình thường. Cái nhìn lạnh lùng ban nãy là sao? Không lẽ Thảo Nhi hoa mắt? Thiên Long như trở thành một người hoàn toàn khác vậy?

Đâu mới thật sự là Dương Thiên Long?

~~~~~~~~

Gia Uy cứ đi tới đi lui ngoài cửa, nửa muốn vào nửa lại không dám. Anh không biết tại sao mình lại chạy lên đây, rồi lại đứng đây như một thằng ngốc thế này.

Không lẽ anh thích Thiên Y sao? Không thể nào. Anh không muốn có bất kì tình cảm nào với bọn họ cả.

Vì một số chuyện riêng từ gia đình, Gia Uy từ lâu đã không màng tới chuyện tình cảm. Thế nên dù có nhiều người tỏ tình, nhưng đến giờ anh vẫn chưa có bạn gái.

Đặt giả dụ, có một người tỏ tình với bạn, nhưng bạn lại không hề có tình cảm với họ, thậm chí bạn còn chẳng biết họ là ai. Có 2 trường hợp xảy ra, một là bạn sẽ từ chối thẳng thừng, hai là bạn sẽ nhận lời vì không nỡ làm tổn thương người khác.

Gia Uy có lẽ nằm ở trường hợp thứ 3, anh không nhận lời cũng chẳng từ chối.

Đối với anh, tình cảm là thứ dễ thay đổi nhất. Có thể bây giờ họ nói thích anh nhưng rồi một ngày nào đó họ cũng sẽ thay lòng, nếu đã vậy tại sao anh lại phải chấp nhận họ. Anh không tổn thương họ đâu có nghĩa anh phải tự làm tổn thương mình.

"Nếu cậu không thích cô ấy thì phải nói rõ chứ, đừng đem đến hi vọng cho người khác, đừng khiến họ ngộ nhận bất cứ điều gì"

Gia Uy không nhận lời yêu ai nhưng cũng không từ chối để họ bên cạnh mình, không dập tắt hy vọng của họ, đồng thời còn cho họ hy vọng.

Có người nghĩ anh tốt bụng, có kẻ lại nói anh đạo đức giả, ác miệng hơn chút thì là kẻ chuyên đi lừa gạt tình cảm người khác.

Gia Uy không tự nhận mình là người tốt, nhưng vô tình anh lại tự biến mình thành một kẻ xấu.

Thiên Y vừa bước ra cửa đã thấy Gia Uy đứng lấp ló ngoài ấy, cứ đi tới đi lui chẳng biết để làm gì.

"Anh Uy, anh bị rớt đồ à?"

Gia Uy đang suy nghĩ không biết có nên vào hay không, thì đột nhiên lại nghe tiếng Thiên Y, anh giật cả mình, quay sang thì thấy cô bé đang nhìn mình chầm chầm.

Có người bảo, khi mình bắt đầu thích ai đó thì sẽ thấy họ đáng yêu hơn mọi ngày, và Gia Uy cũng thế.

Hôm qua gặp Thiên Y, anh cũng phải công nhận là cô bé rất đáng yêu. Nhưng hôm qua khác, hôm nay lại càng khác hơn, trong mắt Gia Uy bây giờ cô bé Thiên Y càng đáng yêu gấp bội. Dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt đáng yêu, làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn tinh nghịch đang chăm chú nhìn anh, tim anh lại bắt đầu lỗi nhịp.

"Thiên.....Thiên.....Thiên". Gia Uy lắp bắp, trống ngực đập liên hồi, tai đã bắt đầu đỏ ửng.

"Em là Thiên Y", Thiên Y nhíu mày nghiêng đầu thắc mắc nhìn anh.

Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, không sao hết, không sao cả, đừng để bị cảm xúc nhất thời đánh lừa, chẳng phải hôm qua lúc ôm nhầm cô bé cũng có sao đâu, bình tĩnh. Nhưng hình như càng cố bình tĩnh thì anh lại càng thấy rối, sựt nhớ đến cái ôm nhầm hôm qua, mặt anh lại càng đỏ thêm.

Thiên Y đứng đó cứ thắc mắc mãi, nãy giờ cô lên phòng không lẽ ở dưới nhà xảy ra chuyện gì, tự nhiên sao Gia Uy nói chuyện lắp ba lắp bắp. Mà cái mặt anh tự nhiên đỏ ửng, không lẽ bị sốt hả trời?

"Anh sao dạ? Có bị sốt không? Em đi lấy thuốc cho nha".

Nói rồi Thiên Y quay người tính chạy vào phòng lấy thuốc. Gia Uy thấy vậy vội nắm tay cô kéo lại, bàn tay nhỏ nhắn thật mềm mại làm sao. Anh giật mình vội buông tay ra, quay mặt đi chỗ khác nhằm che khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.

"Anh......anh không sao!". Gia Uy đổi chủ đề ngay: "Mà em giận thằng Long à, tự nhiên chạy về phòng, làm cả bọn lo muốn chết".

"Có đâu nà". Thiên Y cười cười giơ cuốn truyện ra: "Em lên lấy truyện thôi mà, học nãy giờ rồi phải thư giãn xí chứ".

Gia Uy ngó qua cuốn truyện, là một cuốn manga, đúng là con gái thích mơ mộng mà, cô bé vẫn còn trẻ con lắm.

Anh cười trêu cô: "Em lớn rồi mà còn đọc truyện tranh à cô bé"

"Truyện tranh là bất chất tuổi tác mà anh, rất có tính giải trí nha". Thiên Y le lưỡi cười tinh nghịch.

Rồi Thiên Y bắt đầu kể lể về nội dung câu truyện, cố thu hút thêm một đồng minh otaku.

Truyện kể về một đôi thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, qua bao chuyện hiểu lầm, tình địch tứ phía, vân vân và mây mây. Cuối cùng họ cũng đến được với nhau, happy ending hạnh phúc mỹ mãn.

Gia Uy kiên nhẫn nghe hết lời Thiên Y kể, cảm thấy trong lòng xốn xang khó chịu. Cô nhóc này là đang kể truyện người khác hay bản thân mình vậy? Chẳng lẽ biết được tâm ý của anh, âm mưu dập tắt không thương tiếc.

"Rất lãng mạn phải không anh?". Thiên Y hào hứng kể rồi lại hớn hở hỏi, bất chấp khuôn mặt của Gia Uy đã gần như méo xẹo.

"Ờ....hay hay". Gia Uy cười muốn hết nổi, kiên trì "khai thác" cô nhóc: "Thế Thiên Y đặc biệt thích mẫu người bạn trai như thế nào? Giống như nam chính à?"

"Em thích kiểu người chín chắn, trưởng thành, ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng vô cùng ấm áp, còn phải thật tài giỏi để sau này phụ giúp papa em nữa"

Gia Uy thở dài, hết muốn hỏi tiếp, đây rõ ràng là đang miêu tả tên Thiên Long chết tiệt kia đấy thôi.

"Em cũng rất thích nam phụ, anh ta là bạn thân của nam chính nhưng phải lòng nữ chính. Là một người hoàn hảo, vừa đẹp trai lại vô cùng yêu thương và luôn làm nữ chính cười, không giống như nam chính kia luôn chỉ khiến cô ấy buồn".

Gia Uy mắt sáng rỡ, cơ hội thật tới rồi, đây chẳng phải nói nếu anh cố gắng thì cũng có thể chiếm được chân tình của Thiên Y sao?

"Thế nếu em là nữ chính, em có chọn anh chàng nam phụ kia không?"

Thiên Y nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, rồi dứt khoác....lắc đầu trước ánh mắt đầy hy vọng của Gia Uy.

"Anh ta có thể rất tốt, rất hoàn hảo, rất yêu thương cô ấy. Nhưng nếu em là cô ấy, em sẽ vẫn chọn người kia"

Gia Uy không hiểu.

Tại sao con gái luôn chọn người chỉ biết làm tổn thương mình mà bỏ lỡ đi một người rất chung tình luôn bên cạnh yêu thương mình.

Cũng như mẹ anh, cả cuộc đời dành trọn cho người đàn ông phụ bạc. Còn kiên dịnh nói với anh rằng, dù được chọn lại cả trăm lần, người đàn ông ấy bà nhất định phải lấy làm chồng.

Phụ nữ quả thật rất khó hiểu. Tình cảm cũng là thứ anh không thể hiểu nổi.

"Tại sao?". Gia Uy vẫn cố chấp muốn biết lý do.

Rất lâu về sau Gia Uy vẫn không hiểu được ý nghĩa của câu trả lời ấy. Chỉ nhớ Thiên Y lúc nói câu này, ánh mắt tràn đầy sự mất mát, môi nở một nụ cười rất buồn, cả đời anh vẫn không thể quên được.

"Vì anh ta sinh ra không phải là dành cho cô"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net