Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Trong truyện là lời kể của JungKook.)

___________________________

      Tôi khuấy khuấy cốc cà phê vô cùng đáng ghét trên tay,tiếng nhạc thanh nhã,u sầu thật khiến người ta buồn ngủ. Tôi dựa lưng vào ghế,lần nữa đánh giá người đàn ông ngồi đối diện với một ánh mắt ai oán. Vì bộ trang phục mang hình tượng "nam sinh trong sáng" trên người, tôi đành kìm cái ngáp xuống.

      Từ trước đến nay tôi chưa từng cho rằng cà phê là thứ con người có thể uống,nhưng tôi thích thử nghiệm cái khoái cảm lãng phí cà phê. Thứ đồ khó uống chỉ có thể dùng để chà đạp và lãng phí...mặc dù cốc cà phê nhỏ trước mặt này cũng đủ để tôi ăn mấy hộp sữa chua.

      Người đàn ông đối diện vẫn nhìn tôi,biểu cảm khó đoán,có lẽ là nhìn ra bộ dạng không mấy kiên nhẫn của tôi,cuối cùng anh ta cũng lên tiếng:''Vậy thì, nói một chút về cách nhìn của cậu đối với chuyện phòng the nhé?''

      Người đàn ông này quả nhiên không làm tôi thất vọng,lại nói về chủ đề vô vị như thế này. Chống một tay xuống cằm,tôi đem vốn hiểu biết duy nhất của tôi đối với ngành nghề này ra nói: ''Thị trường nhà đất* có chút mạo hiểm, đầu tư nên thận trọng.'' Lúc đó tôi không hề biết rằng cái mà anh ta nói đến là ''chuyện phòng the'' chứ không phải là ''thị trường nhà đất''mà tôi lí giải này.

      *''Chuyện phòng the'' và ''thị trường nhà đất'' trong tiếng Trung phát âm giống nhau.(thông cảm,tui dịch tiếng Trung)

      Có lẽ sự mệt mỏi và buồn ngủ dẫn đến sai sót, trong khoảnh khắc, tôi thấy mặt người đàn ông kia''thoáng''xanh một chút,rồi trở lại bình thường.Anh ta dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vào thân cốc, im lặng một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi chăm chú, cất tiếng nói mà trong thoáng chốc khiến cho tôi thức tỉnh.

       Anh ta nói:''Rất tốt, bây giờ bàn về hôn sự của chúng ta nhé!''

       .  .  .Quác quác

      Thiện tai, bây giờ tôi nên nói gì đây?''Anh có nhầm lẫn gì không đấy?'',''Như thế này có nhanh quá không?'',hay''Anh là thằng khốn nạn!'' Bất luận là câu nào,dường như lực sát thương đều không đủ lớn đối với người đàn ông đang ngồi ở trước mặt mà tôi vừa mới quen biết chưa đầy nửa giờ đồng hồ này.

      Thật không biết nên dùng loại biểu cảm gì để đối diện với anh ta, tôi đành trưng vẻ mặt vô hồn, than thở:''Đầu óc có vấn đề thì đừng có mà chạy ra ngoài đi xem mặt chứ...''

       Lúc này,anh ta đang uống cà phê, nghe thấy lời nói của tôi, không may bị sặc,thế là ho sặc sụa. Anh ta cầm giấy ăn lên lau miệng, thầm oán thán nhìn tôi một cái,muốn nói nhưng không nói ra lời vì vẫn còn ho liên tục.

   _Hết chương 1_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vkook