16. Tôi có thai? Không phải chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sehun bước ra khỏi phòng nghiên cứu trong lòng cứ thấp thỏm ko yên, bụng dạ nóng rực như lửa đốt. Cậu thật sự ko biết nên làm gì cho tốt vào lúc này ngoài việc chờ đợi.

Sehun bám lên cửa phòng nghiên cứu, nếu được cậu nhất định xé toạc canh cửa ra ngay lập tức để có thể nhìn thấy được Tuấn Miên lúc này.
Thật là lo lắng chết người ta mà!

Nhưng thật sự cũng ko thể trách ai được! là do cậu sơ suất!
Là do cậu mà ra, chỉ suýt chút nữa thôi là cậu đã hại chết 2 mạng 1 lớn 1 nhỏ nhà cậu rồi...

2h sau....
Lay bước ra khỏi phòng nghiên cứu,tay nhẹ nhàng kéo khẩu trang xuống, 1 vài giọt mồ hôi khẽ lăn từ tráng xuống gò má trắng mịn lúm đồng tiền của anh.
Sehun bật phắc dậy chộp lấy Lay khuôn mặt băng lãnh đầy sự lo lắng, cậu hỏi dồn dập:

_Tuấn Miên sao rồi? Ko nguy hiểm đến tính mạng chứ?...Đứa bé có ổn ko?

Lay ko khỏi có chút bất ngờ, lần đầu tiên anh thấy tên tiểu quỷ này lo lắng cho ai khác đến như vậy. Anh cười nhạt vỗ vai Sehun:

_Cả 2 đều ổn, ko cần lo lắng!

Cơ mặt căng cứng của Sehun dần dần giãn ra, cục đá to lớn đè nặng trong lòng cũng đc dời đi nơi khác. Cậu nhẹ nhàng thở phào 1 cái ngồi bệt xuống đất.

_ Tốt quá!...tốt quá rồi! - Sehun cúi gập người 2 tay giữ lấy đầu.

Lay đứng bên cạnh, nhìn cậu rồi lại nhìn lên trời. Anh đốt điếu thuốc, rít 1 hơi lấy lại tỉnh táo, tay khẽ xoa đầu Sehun..

_Sắp làm cha rồi còn khóc!

Bờ vai rắn chắc của Sehun khẽ run lên

Từ nhỏ đến lớn tuy ko thường xuyên gặp nhau nhưng mỗi lần đến lâu đài của cha nuôi, tên nhóc này vẫn luôn thích bám theo anh. Tìm mọi cách quấy quá anh làm anh nhiều lúc tức điên lên. Nhưng chung quy có lẽ vì nó quý anh ko biết cách nào thể hiện đành bám theo anh làm mọi việc để thu hút sự chú ý của anh. Dần dà anh cũng bắt đầu thấy thích thằng nhóc này, cả 2 đã có 1 thời gian khắng khít cho đến khi anh gặp tiểu Miêu. Nên ngoài bản thân Sehun ra có lẽ chỉ có anh là người duy nhất thấy đc mặt yếu đuối mà cậu luôn che giấu sau khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm.

Lay khẽ ngồi xuống cạnh Sehun:
_Mọi việc là như thế nào?...kế hoạch thất bại rồi sao?!...

Một thoáng im lặng...chỉ có làn khói thuốc bay nhàn nhạt, lơ đãng giữa ko gian trời đêm tĩnh mịt...

_Cũng ko hẳn... chỉ là...có chút chuyện ngoài ý muốn! - Sehun đáp

_Cậu nên cẩn thận hơn! - Lay nhắc nhở.

_Tôi biết!

Sehun nói xong liền đứng dậy đi vào phòng nghiên cứu, vừa đến cửa thì nói vọng lại:
_Mà...tôi ko có khóc...

.........Cảm ơn anh...!

Lay ở ngoài cười khẩy, thằng nhóc này tính khí vẫn ko thay đổi vẫn cứ thích uy hiếp anh, vẫn cứ thích cứng miệng. Chỉ khác là hôm nay lại còn biết đa tạ, chứng tỏ Kim Tuấn Miên đối với cậu vô cùng quan trọng, ko gì thay thế đc. Cuối cùng anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân. Con người rồi cũng sẽ thay đổi. Xuân đến băng tan trăm hoa đua nở a~

Lay hút hết điếu thuốc cũng quay về phòng. Anh chỉ cần nghĩ đến cảnh tiểu Miêu nhà anh tỉnh giấc ko thấy mình đâu, mang theo tiểu hài tử trong chạy linh tinh thì lại khổ. Tốt nhất là anh nhanh chóng trở về, nhẹ nhàng chui vào chăn xem như chưa có gì xảy ra thì tốt hơn.
------------

Trong phòng nghiên cứu...

Sehun bước đến bên cạnh Tuấn Miên, cảm nhận hơi thở của anh tuy có chút khó nhọc nhưng vẫn đều đặn, cậu khẽ nở 1 nụ cười nhàn nhạt. Nắm lấy bàn tay anh, cậu biết nó đã gầy đi khá nhiều ko cầm đc trong lòng lại quặn thắt, Sehun hôn lấy hôn để trên bàn tay đó ko biết bao nhiêu lần vẫn ko muốn buông...

_Tuấn Miên, xin lỗi anh! - Sehun nói khẽ, giọng trầm ổn mà đầy sự trách ẩn.

Sehun vuốt ve khuôn mặt thanh tú của anh, anh thật gầy! Nhiều hơn so với lần cuối cùng gặp mặt của cả 2...

Chẳng nhẽ ả đàn bà đó có sức hút đặt biệt đến nỗi khiến anh hao tổn tâm trí, ko màng ăn uống đến vậy sao?! Nghĩ vậy trong lòng cậu ko khỏi khó chịu cùng tức giận, chỉ hận ko thể lặp tức trở về nhân giới băm ả ta ra trăm mảnh cho hả lòng, hả dạ.

Tay Sehun xoa xoa bụng anh, chốc lát lại áp vành tai lên thủ thỉ với tiểu bảo bối nhà cậu:
_ Tiểu lang ngoan! Ko đc quấy papa con...ba xin lỗi!... - nói rồi cậu khẽ hôn lên bụng anh.

Đêm đó, Sehun ngồi bên cạnh cứ nắm lấy tay anh hôn mãi... nửa bước cũng ko rời...

------------------------

Tuấn Miên mơ màng tỉnh dậy cũng đã gần trưa, Sehun suốt đêm ko ngủ ngồi bên cạnh, thấy anh động đậy ko khỏi khẩn trương.

_Tuấn Miên! Tuấn Miên! Anh tỉnh

_Hun...? - Tuấn Miên thều thào - sao tôi lại ở đây?

Tuấn Miên toan ngồi dậy nhưng toàn thân hoàn toàn ko có sức, bụng lại thập phần quặn đau. Anh ngã lại xuống giường đc Sehun nhanh tay ôm trọn vào lòng. "Ah..."

_Anh cứ nằm im! Anh còn yếu lắm!

Tuấn Miên mệt mỏi dựa cả người vào lòng ngực rắn chắc của Sehun. Anh nhớ rằng, hôm qua tuy là bị đánh ko thương tiếc nhưng với sức khỏe của thằng con trai 20 mấy tuổi đầu cũng ko đến nỗi liệt giường như bây giờ.

_Tôi bị sao vậy? - anh lại hỏi.

_Anh bị tên nhân tình của Tiểu Kỳ làm bị thương, tôi thấy vậy liền đưa anh về chỗ Lay chữa trị - Sehun đáp.

_ Vậy...vậy sao! - Tuấn Miên lắp bắp.

Vừa nhắc đến Tiểu Kỳ trong lòng Tuấn Miên như có cái gì đó thắt lại đau lắm, 1 cỗ chua xót dâng lên trong lòng ngực làm mi mắt trực trào.
Tiểu Kỳ - người con gái anh yêu thương suốt 10 mấy năm qua. Người mà anh luôn dành hết tâm tư và tình cảm. Vì ả mà bỏ qua niết bao nhiêu người tốt hơn, vì ả mà chờ đợi, vì ả mà đau lòng, cũng ngần ngại làm tổn thương người khác. Nào ngờ sau tất cả anh nhận lại đc gì? Nhận ra mình là 1 kẻ ngu dốt, cả tin? Hay là một tên cố chấp, nhu nhược? Hay 1 kết cục ê chề mà nhày trước cho dù có nằm nơ anh cũng ko dám nghĩ đến.

Tuấn Miên cúi sầm mặt ko nói gì...

_Tuấn Miên.. -Sehun gọi, cậu đưa cốc nước tới gần miệng anh - uống chút nước đi!

Tuấn Miên ko nói gì chỉ ngoan ngoãn mở miệng cho cậu đút từng ngụm nước.

_Cảm ơn cậu!

Sehun để anh ngồi tựa vào người mình, cẩn thận vòng tay bao trọn lấy anh, đầu vùi ở hỗm vai anh.

_Miên à!...May mà anh ko sao...thực nhớ anh!

Cảm nhận hơi ấm quen thuộc truyền đến, cùng lời nói của Sehun...Tuấn Miên ko nhịn đc nước mắt cứ thi nhau rơi xuống.

_ Hun... Xin lỗi! Đã vu oan..cho cậu... Tiểu Kỳ....hức... mới là kẻ..dối trá... Tôi có mắt...như mù..Xin lỗi cậu...hức.. hức..

Sehun biết Tuấn Miên hiện tại rất đau lòng, tâm trạng hỗn loạn cộng thêm mang thai rất dễ xúc động bèn nhẹ giọng an ủi...

_Ko phải lỗi của anh, đừng khóc nữa cũng đừng xin lỗi, tôi đau lòng lắm!

Cậu nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh, hôn lên má anh. Tuy ko phải là lần đầu cậu hôn anh, nhưng Tuấn Miên vốn da mặt mỏng ngượng đến chín mặt.

_Tuấn Miên anh đang mang thai ko đc kích động, ko tốt cho bảo bối trong bụng đâu!

Tuấu Miên nghe như có sét đánh ngang tai, dừng khóc hẳn nhưng vẫn còn bị nấc.

_Sehun cậu..hức.. đang nói bậy bạ ..hức.. gì vậy?

_Anh đang mang thai! - Sehun lặp lại

Sắc mặt Tuấn Miên vừa hồng hào đôi chút lại chuyển sang trắng bệt...

_ Cậu đừng nói bừa, nam nhân sao mang thai đc! - Tuấn Miên ngoái cổ lại nói với Sehun.

_Phải! Nam nhân với nhau ko đc nhưng nam với thú nhân giống mạnh thì đc!

Tuấn Miên nghe tới lùng bùng lỗ tai, đầu óc cũng ong ong. Phải rồi lần trước Tiểu Đại về nhà cũng là đang mang thai a~ Nhưng mà chả nhẽ...

_ Ko lẽ là đêm đó?!...vậy tôi...có thai với...CẬU?

Sehun nghi hoặc:
_Chẳng lẽ anh còn có người khác!

Tên hỗn đản, có người khác chị họ cậu! Tuấn Mên bụng tức anh ách...nhưng ko thèm trả lời. Anh có thai, thảo nào dạo này cứ cảm thậy buồn bực, chán ăn, thèm chua nữa.
Ôi thần linh ơi! Kim Tuấn Miên con đang mang thai? Như phụ nữ? Ko thể nào!

Tuấn Miên mơ hồ nhớ lại đêm cuồng nhiệt hôm đó với Sehun, cũng là lần đầu tiên của anh nào ngờ hậu quả sau 1 đêm khoái lạc là anh có thai, tính đến nay cũng đc 2 tháng rồi... cảm giác của Tuấn Miên lúc này quả là ba chấm... (Ahaaa)

Cũng chỉ tại Sehun cái tên hỗn đản này... Tuấn Miên kích động nắm lấy gấu áo Sehun giật mạnh.

_ Cậu, cái đồ ko có kế hoạch! Tại sao lần đó lại ko dùng "ba con sói" hả? Báo hại tôi bây giờ...bây giờ...

Nói đến đây Tuấn Miên mặt đỏ lự, lại thấy Sehun mặt vẫn trơ trơ hồn nhiên hỏi:
_"ba con sói" là gì?

Tuấn Miên tức đến nghẹn họng lại 1 phát ngất xỉu.

__________________________
Hết nhô! Lâu quá ko gặp m.n 😘
M.n thấy chap này thế nào? Lâu quá ko viết hơi xuống tay Ahihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net