Dream

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Shinichi X Ran ( Có thể OOC)
NOTP vui lòng lướt qua xin cảm ơn.
.                                                  .
.                                                  .
.                                                  .
.                                                  .
.                                                  .
.                                                  .
                 
Một con người được trẻ lại vài năm tuổi liệu có hạnh phúc hay không?

Nhiều người ao ước được trở về tuổi thơ, thoát khỏi xã hội bon chen với khó khăn cực nhọc. Nhiều khi được trải nghiệm trong giấc mơ vui tươi họ chẳng muốn quay trở lại.

Hạnh phúc hồn nhiên của trẻ thơ. Ước mơ nho nhỏ nhưng bất khả thi. Loài người đành phải chấp nhận sự thật. Ai rồi cũng phải lớn lên.

Một chàng thám tử tư mang tên Shinichi bị thu nhỏ vì thứ thuốc của nhóm người lạ mặt.

Cậu phải sống trong thân hình nhỏ bé của học sinh lớp một. Không được phá án. Không được ngao du. Không được đi học cùng những người bạn đồng trang lứa. Không được hò hẹn cùng cô bạn gái của mình – Ran.

Sống cho lốt của một đứa trẻ, cậu phải giải quyết các vụ án một cách âm thầm, tránh ánh mắt dòm ngó người ngoài. Mang danh Edogawa Conan, giờ đây cậu phải lắng nghe cái tên ấy hơn là thứ tên thật mình đáng được gọi.

Không thể tiết lộ danh tính của bản thân. Danh tiếng thám tử của cậu cũng phai mờ theo sương khói. Để lại người con gái mong chờ tin tức trong  vô vọng.

Dù rằng ở gần nhau đến thế, họ không thể thân thiết với nhau như trước. Ran coi cậu là một đứa em trai.

Trong giấc mơ những ước mong được lột tả tựa những trang sách sắc màu từ cổ tích. Họ được bên nhau hạnh phúc, vui vẻ cười đùa. Shinichi là Shinichi, không còn là Conan nữa.

Ước mơ vẫn chỉ là ước mơ, trở lại thực tại đáng buồn, âm thầm lau đi giọt lệ trên má.

Phải chi ước mơ có thể thành sự thật...

Mỗi đêm anh đều đi ngủ sớm. Giấc mơ ấy là thứ an ủi anh lúc này. Anh đã quá cô độc dù người thân đang bên cạnh anh lúc này.

Người phụ nữ của lòng anh chỉ đơn thuần nghỉ rằng anh đang mệt mỏi, cô ân cần hỏi than sức khỏe nhưng đâu hề hay biết về nỗi lòng của anh.

Dạo này cậu trai mất ngủ nên cô nàng đã mua cho anh viên thuốc, bảo rằng nếu ngủ không được cậu được quyền uống. Viên thuốc ngủ.

Trong lòng bứt rứt. Tình yêu, thứ tình cảm anh coi trọng nhất giờ đây phải âm thầm cất giấu.

Anh căm thù bọn áo đen. Mong chờ ngày tái xuất được báo thù.

Không ngờ chúng lại trở lại sớm hơn cậu tưởng rất nhiều.

Đồng hồ tích tắc trong đêm lặng. Tiếng lục đục trong văn phòng khiến cậu nhóc Conan tỉnh giấc.

Ran không còn ở bên cạnh cậu.

Tâm trí hoảng loạn, tim không ngừng nhảy múa trong lồng ngực, cậu tức tốc chạy đi tìm bỏ quên cả chiếc kính để trên đầu giường.

Bóng một người phụ nữ cao lêu nghêu trước cái cây cao chót vót với ánh đèn chói mắt. Ran kia rồi. Cậu mừng thầm trong lòng.

Thế nhưng...

Xung quanh cô là bọn áo đen.

Nỗi ám ảnh sợ hãi chiếm lấy tâm trí. Khoảng khắc bị đánh ngất, nốc thứ thuốc quái đản được tái hiện lại trong đầu như thước phim cổ. Conan núp sau bụi cây dõi theo.

Gin và Volka cùng những tên lạ mặt khá đứng nhìn chằm chằm vào cô. Hai tay cô bị trói chặt không thể động đậy.

Một tên lạ mặt phê phẩy tấm ảnh in hình ông Mori. Ran trừng mắt cố gắng vùng vẫy, yêu cầu họ tránh xa người cha của mình.

Hắn gượng cười ra một yêu cầu oái oăm.

Cô sẽ bị bắn chết.

Ran đồng ý.

Tên Gìn cười lớn, ra lệnh những tay súng vào vị trí. Cô nhắm mắt, siết chặt tay. Thần chết lơ lửng trên đầu âm thầm chờ đợi linh hồn. Đôi môi mấp mấy cầu chúc linh hồn bản thân được siêu thoát.

Cố gắng lên tiếng để nàng ta biết nhưng thất bại,  phía sau lưng chàng thám tử những tên sát thủ lăm le canh chừng. Tất cả đi vào ngõ hẹp.

Những tiếng nổ vang trời.

Cô gái khuất bóng sau ánh đèn pha cùng làn mưa đạn. Những thứ kim loại vô tình xuyên qua thân xác người con gái không thương tiếc. Con đường nhuộm đầy máu.

Đôi mắt to tròn long lanh chỉ biết nhìn đăm đăm xác người ấy rơi xuống, im lìm bất động.

Bọn chúng hả hê sau thành quả tàn ác của mình, không còn tiếng xe đèn pha, không còn bóng dáng ai khác. Mọi thứ chìm trong hư vô u tối.

Anh khóc.

Cuộc đời quá đắng cay nghiệt ngã với anh, trao cho anh thân xác nhỏ bé để rồi chứng kiến người mình thương một đi không trở lại.

Được sống bên nhau khó đến thế sao?

Viên thuốc lung lay trên bàn tay, một nỗi cô đơn sầu thảm chạm đáy vực thẳm của tâm hồn.

Quên đi thực tại, thiếp đi không trông chờ ngày tỉnh giấc.

" Trong giấc mộng của anh, em cùng chiếc váy trắng với đôi môi đỏ thắm, cùng anh đi đến lễ đường.
Hai ta trao nhau nhẫn cưới. Về chung một nhà.
Mãi mãi bên nhau, mãi mãi bên nhau..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC