Chap 48: Là độc nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau, Trần Kim Liên vừa háo hức vừa căng thẳng tới mức chạy vòng vòng quanh nhà mấy vòng không thôi.

Lãnh Như Tuyết thờ ơ nhìn cô nàng. Cô nhìn lướt qua điện thoại, thấy đã đến giờ, nhàn nhạt mở  miệng: "Cậu muốn đến trễ cũng không sao, tiếp tục". Nói rồi cô đứng dậy đi thẳng ra cửa thay giày. 

Trần Kim Liên vừa nghe xong liền quay đầu nhìn lại, bóng dáng Như Tuyết đã đi ra đến cửa. Cô thầm mắng một cậu, đi nhanh thật.

 Như Tuyết đã điện trước cho Thế Phong, nói rằng bọn họ sẽ tự gọi xe, không cần cậu phải đến nữa.

Lúc cô và Trần Kim Liên đến, mọi người đã đến gần hết. Cơ bản vì Trần Kim Liên quá căng thẳng, hồi lâu mới chuẩn bị xong.

Nguyễn Thế Phong đứng trước cửa nhà hàng đợi bọn họ. Vì bắt xe nên Lãnh Như Tuyết cùng ngồi ghế sau với Trần Kim Liên. Nguyễn Thế Phong chủ động mở cửa xe, đỡ Trần Kim Liên xuống trước.

Hai người, hai phong cách. Một trắng một đỏ. Một băng lãnh cao quý. Một sắc bén nhưng vẫn giữ được nét ngây thơ. Một người là tiểu thư quyền quý thực sự lại vô cùng bình dị, cho người ta cảm giác khó gần. Một người gia thế bình thường lại dưỡng ra được khí chất kiêu kì khó ai sáng bằng.

Hai người sóng vai đứng trước mặt Nguyễn Thế Phong. Cả hai hôm nay đều trang điểm cũng dùng bộ trang sức hôm trước cậu mua. 

Hai người hôm nay đều rất đẹp.

Nguyễn Thế Phong dẫn hai người vào phòng ăn đã đặt trước. Trên đường đi thu hút không ít ánh nhìn của mọi người. Nhà hàng này không thiếu những nhà quyền quý, nhưng có lẽ là đã ít thấy những thiếu nữ tầm tuổi như vậy mà khí chất kiêu sa, không khỏi có chút hứng thú. Nếu không phải có một người nam đi bên cạnh, có lẽ sẽ có nhiều đến bắt chuyện.

Cánh cửa phòng vừa mở ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này. Những người chủ chốt trong dự án lần này đều có mặt đầy đủ, họ đồng thời đều đưa mắt đánh giá hai cô nàng vừa bước vào.

Không một ai không ngạc nhiên. Đẹp quá mức cho phép. Đặc biệt lần đầu tiên bọn họ thấy Lãnh Như Tuyết ăn mặc thành bộ dạng như thế này. 

Nếu không phải lần trước cả hai đều bắt tay làm việc thì bọn họ thật sự tưởng đây là hai đại tiểu thư quyền quý nhà nào đó, là cái kiểu quyền quý không với tới được.

Nguyễn Thế Phong bỏ qua những ánh mắt ngạc nhiên của đám người đó, nhỏ giọng giới thiệu đối tác cho hai người. 

Lãnh Như Tuyết theo bản năng ngẩng đầu lên. Bạc Hoài Ngôn cô đã biết, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Đến khi đưa mắt sang bên cạnh, cả người cô bỗng nhiên cứng đờ. Đồng tử cô co lại, chân gần như mất cảm giác. Tất cả vẻ băng lãnh trước giờ đều tan biến.

Người đối diện phát hiện ra cô cũng vô cùng bất ngờ. Bốn mắt nhìn nhau, nhiệt độ giảm xuống đáng sợ. 

Mọi người trong phòng không hiểu vì sao lại cảm thấy lạnh sống lưng, không hẹn cùng nhau im lặng.

Nguyễn Thế Phong cũng phát hiện ra không khí kỳ quái, quay sang đang thấy Lãnh Như Tuyết đang đứng chôn chân ở đó. Tuy trên mặt cô không có sự thay đổi nào nhưng đôi mắt cô đang thể hiện sự ngạc nhiên, hơn nữa còn pha thêm những cảm xúc mà cậu không thể hiểu được. 

Nguyễn Thế Phong lại gần Lãnh Như Tuyết, bấy giờ mới nhận ra bờ vai nhỏ của cô đang run run, biên độ rất nhỏ, thật sự rất nhỏ nhưng nó vốn không nên xuất hiện ở một người trước giờ luôn không màng mọi thứ. Cậu nhỏ giọng gọi: "Như Tuyết"

Bờ mi Lãnh Như Tuyết khẽ động nhưng cô vẫn đứng yên, tầm mắt hướng về một phía. Nguyễn Thế Phong nhìn theo, cậu cũng nhất thời ngạc nhiên nhưng nhanh chóng thu lại, khẽ chạm vào bờ vai còn đang run run của cô, gọi lại tên cô lần nữa. Lãnh Như Tuyết lần này mới phản ứng lại, cưỡng chế cụp mắt xuống, cổ họng nghẹn ứ khó phát hiện. Cô lặng lẽ hít sâu, đè nén tâm trạng đang dần rơi xuống đáy vực của mình, quay sang đáp lại Nguyễn Thế Phong.

Cả hai giao lưu bằng mắt. Khi đã xác định Lãnh Như Tuyết ổn hơn rồi cậu bất chấp nắm lấy cổ tay Như Tuyết kéo về phía bàn ăn.

Trần Kim Liên cũng phát hiện Lãnh Như Tuyết có gì đó không đúng nhưng trong hoàn cảnh này không tiện hỏi thăm trực tiếp, mắt thấy Nguyễn Thế Phong đã qua thì liền đứng một chỗ đợi bọn họ.

Nguyễn Thế Phong kéo ghế ngồi cho Lãnh Như Tuyết rồi lại kéo ghế bên cạnh cho Trần Kim Liên. Cậu cũng ngồi xuống ghế bên cạnh Trần Kim Liên.

Bạc Hoài Ngôn nhìn một màn này cứ thầy kỳ quái ở đâu đó. Nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, cười cười mở miệng: "Gia sư Tuyết, không ngờ cô thật sự sẽ tới"

Lãnh Như Tuyết không trả lời anh ta, đến cả nụ cười xã giao bình thường cũng không có, nâng mắt nhìn anh ta, trong mắt mang thập phần khí lạnh.

Bạc Hoài Ngôn không hiểu ánh mắt này có ý gì, bất giác nụ cười trên môi cũng giảm một nửa.

Lục Dương Thần ngồi bên cạnh, nghe cách nói chuyện có vẻ thân mật của hai người liền tò mò lên tiếng: "Cậu quen cô ấy?"

Bạc Hoài Ngôn chưa nhận ra điều gì không đúng, ung dung mở miệng: "Đúng vậy, chính là cô gia sư của em họ tôi mà tôi hay nhắc đó"

Nói xong anh ta bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lục Dương Thần, gương mặt thâm trầm đến mức đáng sợ, giống hệt như đang kìm nén cơn giận nào đó rất lớn. Bạc Hoài Ngôn không tự chủ được mà run lên, kéo ghế dịch ra xa một chút.

Anh đã làm gì sai để tên Lục Dương Thần này nổi giận chứ?

Đợi mọi người đến hết, Bạc Hoài Ngôn cho người dâng đồ ăn lên. Vì có cả nữ nên đồ uống có cả nước ngọt thông thường. Nam giới ai cũng đều sẽ chọn uống rượu.

Đến khi người đem đồ uống đến chỗ Lãnh Như Tuyết, Trần Kim Liên và Nguyễn Thế Phong đồng thời lên tiếng: "Lấy cho cô ấy một ly nước ấm"

Người phục vụ nhìn về phía Bạc Hoài Ngôn, thấy anh ta gật đầu mới ra ngoài mang một ly nước ấm vào.

Ly nước vừa đặt xuống, Trần Kim Liên đã lấy thử độ ấm. Cơ thể Lãnh Như Tuyết đặc biệt, khẩu vị cũng khác người. Mọi lần Trần Kim Liên đều làm cho cô, lần này để người khác làm, cô nàng vẫn không thể nào yên tâm nổi.

Nguyễn Thế Phong nhìn thấy cũng không nói gì. Đám nam sinh nữ sinh ban đầu cũng hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh chóng thu lại biểu cảm. Bọn họ quá hiểu mối quan hệ của ba người.

Chỉ có Bạc Hoài Ngôn là không ngờ được. Một màn diễn ra trơn tru không một ai lên tiếng, không một ai biểu cảm khác lạ, thái độ này không khác gì Lãnh Như Tuyết chính là một công chúa nhỏ.

Lãnh Như Tuyết để cho cô nàng tùy ý làm gì thì làm, bây giờ tâm trạng của cô rất không ổn, cần thời gian bình tâm.

Bàn ăn khá lớn chia làm hai nửa. Đồ ăn hai bên là như nhau. Lục Dương Thần nhìn bàn đồ ăn bên kia, bất giác nhíu mày. Khi anh định nói gì đó thì lại thấy Trần Kim Liên bắt đầu di chuyển đồ ăn, xếp lại tất cả một lượt. 

Hành động này vô cùng trực tiếp, dường như chính là coi như ở đây không có ai. Xếp xong cô mới quay về phía mọi người, bày ra bộ dạng hối lỗi: "Xin lỗi mọi người, thất lễ rồi"

Đám nam sinh cũng lấy lại tinh thần, đồng thanh nói "không sao"

Một vài nữ sinh mặt mày không tốt, rõ ràng là không hài lòng với thái độ này của Trần Kim Liên.

Một nữ sinh trong đó lên tiếng: "Như Tuyết, lắc tay của cậu thật đẹp. Sao mình chưa từng thấy qua mẫu này nhỉ?"

Lời nói của nữ sinh khiến mọi con mắt đều dồn về phía Lãnh Như Tuyết. Trên cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô là một chiếc vòng. Ngón tay mảnh khảnh miết nhẹ lên mặt hình bông tuyết trên đó. 

Lắc tay này họ từng thấy qua vô số lần nhưng chẳng qua chỉ là một đoạn trong đó lộ ra. Lần này họ được chứng kiến toàn bộ hình dáng của chiếc lắc tay. 

Chỉ có thể nói quá tinh xảo.

"Phải đấy nữ thần, chiếc lắc này cũng đẹp quá đi"

"Nữ thần, đây không phải được đặt làm riêng đấy chứ. Mặc dù tôi không quá quan tâm đến vấn đề trang sức của nữ giới nhưng dù sao nhà tôi cũng có liên quan đến trang sức. Mẫu mã như này vẫn là lần đầu thấy, tương tự cũng chưa từng có"

"Không phải nói chứ nữ thần, lắc tay này....giống như là làm ra cho mình cậu vậy. Quá là hợp"

Mấy người còn lại  sau khi nghe nữ sinh kia xong liền liên tiếp lên tiếng, có người tâng bốc, có người thật lòng khen.

Lãnh Như Tuyết không đoái hoài đến lời bàn luận bên kia. Từ khi nghe được nữ sinh nhắc đến chiếc vòng,  tầm mắt rơi vào bông hoa tuyết trên đó, mi mắt cụp xuống không ai thấy được cảm xúc bên trong là gì.

Bạc Hoài Ngôn cũng chú ý đến chiếc lắc tay. Anh ta cảm thấy kỳ lạ, giống như từng thấy cái này ở đâu đó rồi. 

"Gia sư Tuyết, có thể cho tôi mượn chiếc vòng của cô một chút được không?"

Lãnh Như Tuyết nhìn anh ta, ánh mắt thâm trầm: "Không được"

"Tôi chỉ là cảm thấy nó khá quen mắt, muốn nhìn kỹ một chút. Chẳng hay là vật không thể cho người khác động"

Lãnh Như Tuyết ngưng một lúc như nghĩ điều gì đó. Lát sau cô gật đầu: "Có người gửi nhờ, không thể cho người khác động"

"Ra vậy". Bạc Hoài Ngôn ra vẻ tiếc nuối.

Nữ sinh ban nãy bắt được mối điểm vấn đề, lên tiếng: "Bạc tổng quen mắt hẳn là có liên quan, Tiểu Tuyết cô cũng không cần lạnh nhạt như vậy chứ? Cũng đâu phải là thứ độc nhất vô nhị, Bạc tổng chẳng lẽ xem rồi không trả, đúng không?"

Lời này rõ ràng là công kích vào Như Tuyết.

Bạc Hoài Ngôn đang định lên tiếng thì Lục Dương Thần đã ngắt lời: "Là độc nhất, không có chiếc thứ hai".



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net