Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay lại bàn Wonyoung , họ đang đứng bắt tay nhau có vẻ công việc ổn thỏa rồi.
"Tạm biệt" Tên khách bắt tay với Yujin một cách miễn cưỡng
"Tạm biệt" Yujin nở nụ cười lịch sự.
"Wonyoung  à, khi nào buồn gọi anh nhé" Trước khi đi hắn gắng buông một câu đùa giỡn
"Uống đi" Yujin đưa ly nước chanh cho Wonyoung
"Huh~...em đâu có say"
"Bảo uống thì uống đi, không có thuốc đâu mà sợ"
"Em yếu đến nỗi phải dùng thuốc à?" Cô liếc xéo Yujin rồi cầm ly nước uống hết
"Được chưa?"
"Uhm"
"Mà Jin đi toilet gì mà lâu vậy?"
"....." Yujin kể lại chuyện của Yiren cho Wonyoung  nghe
"Vậy giờ Jin tính sao?"

"Không biết nữa nhưng Jin muốn họ biết cái giá của việc đùa giỡn tình cảm của người khác"
"Họ đến kìa" Wonyoung  hất cằm ra sàn, hai cô gái đang thướt tha tiến đến chỗ họ
"Cứ giả vờ không biết gì đi"
"Biết rồi" Yujin lấy lại nụ cười của mình đón tiếp họ
"Bọn chị qua chào em. Ồ em đi cùng Wonyoung  à?" Yiren bất ngờ đầy giả tạo giới thiệu bạn mình "Bạn học của chị, Jiho. Còn đây là bạn của Yujin, Wonyoung "
"Chào em" Jiho bắt tay Wonyoung  đồng thời ngồi kế bên cô hết sức tự nhiên
"Chào!" Wonyoung  lấy lại vẻ lạnh lùng gật đầu
"Hai em hay đến đây lắm hả?" Yiren ngồi bên cạnh Yujin, khoác tay qua cánh tay cô.
"Cũng không thường xuyên lắm" Wonyoung  bình thản trả lời
"Chị là sinh viên mà dám đến đây à? Không sợ học hư sao?" Wonyoung  bắt đầu đưa ra bộ mặt đểu của mình ra, khi Jiho tự tiện đưa tay khoác vai cô.
"Wonyoung ~ " Jiho ẻo lả kéo cô vào vòng tay mình
(Ôi trời, cái gì thế này..... Cái cô kia không nể cô là con gái là cô chết chắc với tôi, bỏ cái bàn tay đáng ghét kia ra khỏi vai vợ ta ngay)
Wonyoung  khẽ nhìn sang Yujin thì thấy cô ấy đang nhìn Jiho như muốn ăn tươi nuốt sống, tay thì siết lại thành nắm đấm. Nhẹ nhàng nắm bàn tay ấy xoa dịu, nhìn thật sâu vào mắt cô ấy, Yujin như hiểu ý Wonyoung , cố nén cơn giận lại và bắt đầu giở giọng trêu đùa với Yiren.
.....
1 tiếng sau
....
...
"Chị say rồi, để em đưa chị về nhé" Wonyoung  thì thầm bên tai Jiho
"Chị không nhớ nhà mình nữa~" Jiho không còn sức lực gì nữa ngã vào người Wonyoung , muốn làm gì thì làm
"Vậy đến chỗ em nhé" Cô hỏi
Uhm, đưa chị về nhà em đi"
"Nhưng mà em chợt nhớ còn chuyện phải làm, hẹn chị khi khác vậy" Wonyoung  quắc tay ra hiệu cho Yujin đứng lên "Xin lỗi nhé hai người đẹp" Wonyoung  khoác tay Yujin đi ra ngoài, nói nhỏ gì đó với tay quản lý
"Dạ tôi biết phải làm sao rồi, thưa tiểu thư
---Trên đường trở về nhà----
"Em định xử ra sao vậy?" Yujin nhìn vẻ mặt cô cười cười mà lo lắng hỏi
"Sáng mai chắc chắn sẽ có phim coi free rồi" Wonyoung  nháy mắt
"Hả?? Là sao?? Em nói rõ hơn đi..." Yujin ngơ ngác
"Có gì đâu, em chỉ kêu trang điểm lại cho họ đẹp hơn thôi, rồi đăng lên Internet tí mà, chắc có nhiều chuyện thú vị lắm đây" Cô cười sảng khoái
"Trời! Em có cần ác vậy không? Dẫu sao họ cũng là con gái mà" Yujin hơi lớn giọng
"Em chưa thủ tiêu hai người đó là nương tay lắm rồi, Jin nên nhớ một khi Wonyoung  này đã muốn thì có trời cũng không cản được. Sao? Jin xót hả?" Đôi mắt Wonyoung  sắt lại nhìn Yujin
"Không...Không có" Yujin hoảng sợ nhìn ra ngoài kính. Quả thật đây là lần đầu tiên Wonyoung  lạnh lùng với cô, nhưng chẳng có người vợ nào dù dịu hiền đến mấy, nhưng khi thấy chồng mình quan tâm, lo lắng cho người con gái khác mà không ghen cả. Huống chi là cô.
"Haizzz....Nếu Jin đau lòng em sẽ gọi điện nói thả họ ra" Cô cảm thấy mình hơi nặng lời nên nhẹ nhàng nói như một lời xin lỗi.
"Không cần" Jin lắc đầu nhẹ, kỳ lạ, đúng là cô thích Yiren thật nhưng sao không thấy lo cho cô ấy chút nào. Ngược lại cô đang bực mình về việc Wonyoung  lạnh lùng và lớn tiếng với mình...
Wonyoung  áp hai tay xoay mặt Yujin quay lại nhìn mình, mặt cô hơi đỏ do uống rượu còn Yujin vẫn còn tỉnh lắm.
"Nhìn gì?" Yujin hỏi khi thấy Wonyoung  cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình. Đôi bàn tay mịn màng, ấm áp của Wonyoung  áp hai bên má cô thật dịu dàng.
"Nhìn Jin không được hả? Ngộ nhở, Seobang của người ta mà không cho người ta nhìn, kì vậy" Wonyoung  bắt đầu chu chu cái mỏ nho đỏ, nũng nịu làm nũng với Yujin.
Yujin bật cười nhéo yêu vào cái mũi bé xíu xinh xắn ấy "Không chán hả??? Nhìn ở nhà từ sáng đến tối luôn rồi đó.
"Không!! Nhìn hoài không chán, mãi mãi không chán" Cô cũng cười theo Yujin, nhẹ nhàng ngã vào lòng Seobang của mình.
Cả hai cứ im lặng, ôm nhau thật chặt, cảm nhận cả hai trái tim đang hòa chung nhịp đập. Nhịp đập của hạnh phúc, của yêu thương. Bất giác Wonyoung  ngước lên, Yujin nhìn xuống, dần dần thu hẹp khoảng cách, hai đôi môi chạm nhẹ vào nhau khởi đầu cho một nụ hôn mãnh liệt.
______________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net