Chap 14 : Đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng ngủ NgọcTrang

" Ngọc à~~~"

" ....... "

" Đừng giận nữa mà, chỉ là tiệc mừng của chú sáu. Phải uống vì lịch sự chứ " - Thùy Trang muốn làm hoà trước để tối nay còn được ôm Lan Ngọc ngủ chứ.

"Chứ không phải em nghiện rượu đến phát điên hả?" - Cô còn hơi bực vì cứ nhìn vào chỗ bị thương của Thuỳ Trang lại thất xót xót trong lòng.

"Em đâu có say đâu, lúc nãy Ngọc không đỡ thì em cũng chống tay được mà"

"Cái tay em bị vậy chưa đủ sao, muốn nó lở loét ra mới chịu phải không?" - Giọng Lan Ngọc vẫn đều đều, không còn lớn tiếng với cô nữa.

Thuỳ Trang nhìn cái tay băng bó của mình, cô im lặng vì đuối lý, suy cho cùng Lan Ngọc là người có học nên tất nhiên ăn nói phải giỏi hơn cô nhiều.

Lan Ngọc muốn tìm cái bìa kẹp giấy cứng để cô còn soạn thảo bài luận của mình, mặc Thuỳ Trang ngồi trên giường và lục ở mấy cái tủ, trong cái tủ quần áo lớn có cái thùng nhỏ xíu mà cô không để ý. Lan Ngọc lấy ra xem thì thấy nó là cái khăn choàng cổ đã cũ kỹ màu hồng có nhiều con vật dễ thương trên đó.

"ĐỪNG ĐỤNG VÀO NÓ" - Thuỳ Trang đột ngột hét lên giật lấy cái khăn len nhét vào hộp cất vào tủ quay sang lườm Lan Ngọc với ánh mắt giận dữ đầy sát khi - "Bất cứ thứ gì có thể đụng ngoại trừ nó" - Cô chỉ vào cái tủ và leo lên giường nằm.

"Thuỳ Trang, uhm....Ngọc xin lỗi. Ngọc không cố ý" - Lan Ngọc ngồi bên mép giường nhìn lưng cô, lúc nãy Thuỳ Trang quả thật rất đáng sợ. Cô ấy chưa bao giờ lớn tiếng với cô như vậy, nhìn vẻ mặt đó trong sợ hãi lắm.

"Em không giận, ngủ đi" - Thuỳ Trang nói gọn, bỗng nhiên cô cảm thấy sức nặng đè lên người mình, hơi thở nóng bỏng của Lan Ngọc phả liên tục sau gáy cô.

"Đừng nghĩ đến mấy chuyện không vui nữa, chuyện đã qua rồi không sao đâu" - Lan Ngọc vẫn thì thầm sau lưng cô.

"Ngọc biết hả?" - Cô ngạc nhiên quay lại nhìn Lan Ngọc.

"Ừ, Ngọc biết hết rồi. Em không cần sợ hãi như vậy, không sao đâu" - Lan Ngọc gật đầu nhẹ nhìn vào mắt cô như trao niềm tin đến cho cô và mong cô cũng sẽ tin mình.

"Ngọc à, tháng sau...mưa" - Thuỳ Trang nhìn ra rèm cửa sổ, lại đôi mắt xa xăm đó khiến lòng Lan Ngọc thấy buồn buồn.

"Ngọc biết, chúng ta sẽ không ra ngoài và ở nhà vào tháng sau nhé, Ngọc với em sẽ ở trong phòng này được không?"

" Ừ, cảm ơn Ngọc" - Thuỳ Trang choàng lấy tay ôm lấy eo Lan Ngọc - "Ngọc à, đừng bao giờ đụng đến nó nữa nhé"

" Uhm đến khi nào em sẵn sàng đối mặt với nó" - Lan Ngọc ôm trọn cô trong vòng tay mình, trao trọn hơi ấm yêu thương.
...
Lan Ngọc cố gắng dành nhiều thời gian để hoàn thành việc học trước khi trường cho sinh viên nghỉ hè giữa năm. Cô đã nộp xong những bài luận cho giáo viên và xin nghỉ trước một tuần, cô phải bên cạnh Thuỳ Trang trước khi cơn mưa đầu mùa ập đến. Trước mắt cô không biết nên làm gì để xoa diệu cái đau thẫm trong tâm hồn của Thuỳ Trang, chỉ là cô muốn bên cạnh Thuỳ Trang khi cô ấy cần cô mà thôi.

Ông Nguyễn và Diệp Anh cũng sẽ quản lý hết những địa bàn của Thuỳ Trang để cô có thể nghỉ ngơi trọn vẹn. Ông đã đưa tin ra là cô cùng chồng đi du lịch để tránh người khác sinh nghi. Không thể để họ biết điểm tử của Thuỳ Trang được, trong thời gian này cô thật sự rất nhạy cảm và khó gần. Có hai hay ba Thuỳ Trang trong con người cô, một Thuỳ Trang lạnh lùng vô tình san bằng địa bàn, giết người không chớp mắt, một Thuỳ Trang bướng bỉnh dễ thương sống đúng với con và lứa tuổi của mình còn Thuỳ Trang còn lại chính là cô bé mất mẹ năm nào sợ hãi hỗn độn hoàn toàn sống trong quá khứ.

Căn phòng riêng của họ tất nhiên đã sẵn làm tường cách âm để Thuỳ Trang không thể nghe tiếng mưa nhưng đã nói trước, cô thật sự quá nhạy cảm, cô có thể cảm nhận được mưa khi nó chưa bắt đầu rơi. Ông Nguyễn đã nói những điều cần thiết với Lan Ngọc để cô biết làm gì trong tình huống gì. Chỉ có một điều mà họ không nói với cô....có lẽ chuyện đó không xảy ra đâu.

"Thuỳ Trang à, có cơm rồi" - Lan Ngọc mang thức ăn vào phòng cho cô, thời gian này Đại tiểu thư sẽ không ra ngoài.

"Uhm cảm ơn Ngọc" - Cô vẫn trong bộ dạng quen thuộc đi đến bàn làm việc ăn cơm - "Bây giờ là ban ngày, Ngọc cứ ra ngoài đi không cần ở trong đây với em đâu"

"Ngọc cũng không có gì làm, bài tập cũng hoàn thành xong xuôi hết rồi. Ăn cơm đi" - Lan Ngọc hất cằm về mâm cơm, cô sợ nó nguội ăn sẽ mất ngon.

"Thế Ngọc định làm gì trong suốt một tháng?"

"Lúc trước em làm gì?"

"Đọc sách, nghe nhạc, coi tivi....nhiều thứ nói chung để viết thời gian" - Thuỳ Trang đột nhiên quay lại nhìn Lan Ngọc với đôi mắt gian - "Bây giờ thì có thêm trò khác vui hơn"

"G...gì chứ, em...em tính làm gì Ngọc" - Lan Ngọc vội lắc đầu, lấy hai tay che ngực mình lại.

"Ngọc làm gì mà sợ em dữ vậy, em với Ngọc dù sao cũng là vợ chồng rồi" - Thuỳ Trang vừa nói vừa tiến đến sát gần Lan Ngọc thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

"Với lại bọn mình cũng đâu có ra ngoài, sợ gì chứ" - Thuỳ Trang cong môi lên nói. Đây rồi con người sống thực với bản thân đã và đang ở trước mặt Lan Ngọc và chỉ thực hiện mỗi hành động đáng yêu đó với riêng cô thôi.

"uh...uh biết rồi, em ăn đi nói nhiều quá, không khéo đồ ăn nguội mất" - Cô hôn lên chóp mũi xinh xinh của Thuỳ Trang, rồi quay lưng đi - "Ngọc ra ngoài mua chút đồ, lát về" - Từ bao giờ cô phải khai báo với Thuỳ Trang là mình đi đâu và làm gì sao, từ lúc nào thế nhỉ.

TỐI ĐẾN

"Ngọc à...chán...chán...quá...àaaa" - Thuỳ Trang lết lết lại gần cô, nũng nịu như cún con.

"Chán thì có sách, game kìa" - Cô chỉ vào thùng game đủ loại mà hồi chiều cô mua.

"Không phải, chán cái khác kìa" - Thuỳ Trang áp ngực mình vào người cô.

"Đừng nghỉ chuyện đó nữa, ngủ đi" - Lan Ngọc quay lưng để tránh ánh mắt cô.

"Một chút thôi mà" - Cô lắc lắc cánh tay Lan Ngọc - "Đi mà ~"

"Vậy lúc trước không có Ngọc, em làm gì? Kêu ai vào đây ở với em cả tháng à?" - Lan Ngọc nghĩ đến chuyện cô gọi người khác vào đây ngoài mình ra thì thấy bực mình rồi, bực quá. Không hiểu tại sao nữa, chỉ biết là ngực như bị cục tức chặn lại đến khó thở.

"Không có, căn phòng này em chưa bao giờ cho ai vào cả. Chỉ có Diệu Nhi mang cơm và đồ chơi vào thôi"

"......" - Lan Ngọc nhìn Thuỳ Trang quơ tay múa chân đang cố giải thích - /Sao tự nhiên thấy vui thế này? Ôi trời người gì đâu mà cute quá đi thôi, ôi chúa ơi coi cái má phúng phính của cô ấy kìa, chắc mình chết vì kiềm chế mất/

"Ngọc à....Ngọc~~, làm gì mà ngồi nhìn em hoài thế. À hay mình hoạt động chút đi. Coi như thưởng đi vì Ngọc mà em bỏ thuốc rồi, còn rượu thì....từ từ mới cai được" - Thuỳ Trang kéo Lan Ngọc lại gần, hai tay áp vào má cô.

"...."

"Lần này em không hối Ngọc làm nhanh nữa đâu, chậm thôi cũng được"

/Lúc dầu sôi lửa bỏng nhanh hay chậm làm sao điều khiển được/
- Lan Ngọc nhìn Thuỳ Trang thấy trái tim mình đập nhanh quá, không biết cô bị bệnh tim từ lúc nào nữa. Dạo gần đây hình như càng lúc càng nặng thì phải, lâu lâu thấy mặt Thuỳ Trang dễ thương lắm muốn hôn vào má một cái mà không dám.

"Nha~~~" - Thuỳ Trang leo lên đùi cô ngồi lúc nào không hay. Đôi tay vuốt ve gò má cô, đôi mắt Thuỳ Trang chớp chớp nhìn cô đắm đuối. Nhìn Thuỳ Trang giống đứa bé nhõng nhẽo quá, rất dễ thương và rất xinh đẹp. Sao trước đây Lan Ngọc không biết đôi mắt Thuỳ Trang lại sâu, trong và đẹp như vậy nhỉ, cái mặt nhiều khi thấy ngơ ngơ mà thương.....khoan đã. Thương? Cô thương Thuỳ Trang sao?

"M...một..." - Lan Ngọc đưa một ngón tay lên chưa kịp nói hết câu thì Thuỳ Trang gật đầu nhanh và trao đôi môi cho cô rồi.
.

.
.
.

"Đã...nói...m...một...lần thôi...mà" - Lan Ngọc thở hổn hển.

"L...lần...này...n...nữa...thôi...aargg"
.
.
.

"Còn đòi nữa là Ngọc xỉu liền đó" - Lan Ngọc nằm xuống kéo chăn lên che hai cơ thể đã chi chít đầy dấu hôn và dấu vết của những cuộc 'thanh toán' nhau đẫm sức.

"Ngọc yếu quá đấy" - Thuỳ Trang bĩu môi, cô thích sờ vào má Lan Ngọc.

"Ở trong đây một tháng không có nghĩa là làm cho liệt luôn"- Lan Ngọc dằn cái mền lại đắp cao đến ngực.

"Nhưng mà còn chán quá đi " - Thuỳ Trang bắt đầu đùa nghịch với cơ thể Lan Ngọc.

"Em tham lam quá đấy" - Cô cười, sao Thuỳ Trang lại làm những vẻ mặt đáng yêu như vậy khi ở bên cạnh cô nhỉ. Có phải chỉ có cô mới thấy những khía cạnh khác nhau trong con người cô ấy hay không? Lan Ngọc thật sự rất muốn biết mọi khía cạnh mà Thuỳ Trang có, không biết nữa chỉ là muốn biết hết về cô ấy mà thôi.

"...Ngọc...." - Thuỳ Trang bắt đầu run lên, cô không hiểu vì sao.

"Thuỳ Trang có chuyện gì vậy, Thuỳ Trang à" - Lan Ngọc ôm chặt lấy cô.

"Híc...híc..." - Thuỳ Trang lại nấc lên, tình trạng giống hệt cái ngày ở đảo JeJu.

*Tít tít tít*

Lan Ngọc vẫn ôm chặt cô, tay cô với ra sau lấy cái điện thoại trên bàn.

[Tin nhắn tới từ Diệu Nhi: Chị hai, trời mưa rồi. Nhớ xem chừng tiểu thư]

Lan Ngọc để điện thoại xuống giường, xoa nhẹ lưng Thuỳ Trang. Cô tự hỏi sao Thuỳ Trang cảm giác được mưa hay thế, phòng cách âm thế này cô không nghe bất cứ âm thanh nào bên ngoài, trong căn phòng này cũng chả có tiếng động ngoài trừ hơi thở của cả hai trong đây cả.

"Thuỳ Trang à, không sao đâu, đừng sợ" - Cô hôn lên mắt Thuỳ Trang, cố xoa dịu những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.

"Hức...hức...mẹ...mẹ...ơi...!" - Thuỳ Trang lại trở thành một Thuỳ Trang lúc bảy tuổi sống trong ký ức rồi.

"Thuỳ Trang à, đừng sợ. Không sao đâu, mọi chuyện qua rồi, không sao đâu" - Lan Ngọc ôm cô sát vào lòng miệng không ngừng trấn an cô bé vẫn run rẩy trong vòng tay mình.

Vẫn chưa vào tháng mà cơn mưa như trút nước thế kia, sấm chớp hằn lên rõ mồn một qua tấm rèm cửa sổ. Căn phòng mở sáng hết đèn có thể, Lan Ngọc vẫn đang ôm lấy cơ thể đang co ro trong lòng mình. Sao Thuỳ Trang lại mỏng manh thế này. Vậy tại sao lúc Thuỳ Trang bên cô lại nũng nịu như đứa trẻ, bắt cô yêu chiều, bắt cô yêu thương.

Thuỳ Trang có thể dùng bạo lực để có những thứ cô ấy muốn mà, vậy thì tại sao chứ. Sao lại chọn cô? Sao lại tin tưởng cô? Sao lại yêu cô? đến như vậy.

"Không! Mẹ ơi đừng bỏ con...huhu" - Thuỳ Trang khóc lớn hơn, sự kiềm nén bao nhiêu năm đã trực trào ra hết.

Trôi theo cơn mưa ngoài trời, Lan Ngọc chỉ biết siết chặt cô trong vòng tay, cứ hôn mãi hôn mãi những dòng nước mắt rơi. - "Huhu..."

"Thuỳ Trang ngoan, đừng khóc nữa. Khóc là không ngoan đâu" - Lan Ngọc vuốt ngược mái tóc ướt đẫm của cô ra sau, nhìn đôi mắt nhoà đi vì khóc mà Lan Ngọc thấy xót xa quá. Quá khứ sao hành hạ nỗi đau của con người tàn nhẫn quá, cô phải làm sao đây, phải làm gì cho người con gái trong vòng tay cô bớt đau đớn trong quá khứ?

Sau một hồi khóc, Thuỳ Trang cũng mệt và lăn ra ngủ, mắt sưng rồi tội quá! Đôi mắt nhắm nghiền mà nước vẫn cứ rơi, đau đến vậy sao? Sao cơn mưa lại không phải vào ban ngày có phải tốt hơn cho mọi người không? Tại sao nhất quyết phải là ban đêm khi người khác đang say giấc thì lại trút nỗi đau vào quá khứ kia chứ. Làm thế nào mới có cuộc sống yên bình đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net