C106: CÔ ĐƯỢC NUÔNG CHIỀU CỠ NÀO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng nhiên, trong lòng cô nảy ra một kế, lấy máy ảnh ra, lấy phòng khách được trang trí tráng lệ này làm bối cảnh, ‘tách’một phát, tự chụp một tấm hình, sau đó up lên weibo.

*––––––––Vẫn là cha mình yêu mình nhất, biết sớm muộn gì mình cũng bị ‘người nhà’ không có lương tâm đuổi ra khỏi nhà, đã sớm chuẩn bị cho mình một căn phòng ở Khu Royal, cha con yêu cha.*

Một câu vô cùng đơn giản, lại xé nát vẻ mặt của mẹ kế và Cố Tuyết Vi, hơn nữa còn khiến những bạn bè đều biết Hạ Tiểu Khê cô sống rất tốt, không nhọc mọi người để ý!

Rất nhanh đã có người bình luận.

*––––––– Hạ Tiểu Khê, thật hâm mộ cậu a, có thể mua được căn hộ ở Khu Royal, mình có thể đếm tìm cậu chơi được không?*

*––––––––mình biết là sẽ có mấy loại để tiện ghen ghét mà, lời nói láo gì cũng ra được!*

*––––––––căn phòng thật đẹp a, chúc mừng chúc mừng.*

...

Bình luận bên dưới có ủng hộ, nịnh nọt, đương nhiên cũng có phản đối, khinh bỉ.

*––––––––cô đừng giả bộ, Trần Khả Ưu ngay cả ảnh chụp cũng tung ra, phòng ở là cha cô cho, đứa bé không thể đến mức là cha cô giấu đến tận bây giờ, để
cô nuôi chứ?*

*––––––––cái gì? Cha? Rõ ràng là cha nuôi, giả mù mưa sa lừa gạt ai đây?*

Hạ Tiểu Khê biên tập một đoạn văn, đăng lên.

*––––––––Nhà ở là của mình, lúc nào cũng hoan nghênh đến ban công hóng gió, có điều đứa bé, mình phải giấu đi a, dù sao cũng không phải của mình,
ném đi sẽ bị mắng!*

Đăng đoạn văn xong, cô tắt điện thoại, đứng dậy vuốt nếp nhăn trên váy.

“Lên đường thôi, tiểu bảo bối, chị muốn dẫn em đi mua đồ dùng trên giường xinh đẹp nha!”

Vẻ mặt Lệ Diệu Xuyên đầy khinh thường, thầm nói trong lòng, không dễ nói chuyện thế chứ?!

Hai người đi bộ rời khỏi Khu Royal, xuyên qua quảng trường Nhân Dân, đi thêm bảy tám phút, vào bách hóa Giang Thành.

Vật dụng trên giường ở tầng ba, khu vực này rất ít người lên, cho nên người mang theo đứa bé như cô, vừa xuất hiện ở tầng ba đã trở thành miếng bánh thơm ngon được các cửa
hàng mời mọc.

Dù sao Tiểu Manh cũng là em bé, vẫn nên mua cho cậu vật dụng trên giường hình siêu nhân, hoặc bé heo Bội Kỳ gì đó...
––––––––––––––––––––––––
“Mình cũng không biết tại sao lại gọi Lệ Diệu Xuyên là Tiểu Manh nữa...nhưng mà các bạn có đọc cũng hiểu đó là Lệ Diệu Xuyên đi nha...hì hì.
––––––––––––––––––––––––
Cô dẫn cậu bé đi xem bộ chăn ga hình phim hoạt hình sau khi giảm có còn 1999 đồng, lại bị Lệ Diệu Xuyên ngó lơ, anh khoanh tay đứng ở cửa ra vào,
dáng vẻ sống chết cũng không chịu vào.

“Bảo bối, em nhìn xem mấy kiểu dáng này thật đáng yêu a, xe hơi nhỏ, xe tăng nhỏ, chẳng phải là thứ mà con trai thích nhất sao?”

“Em không có tiền sao?”

Hạ Tiểu Khê: “...”

Sau khi mua phòng xong, trong túi cô chỉ còn số lẻ mấy vạn đồng, có thể miễn cưỡng giúp cô sống qua mùa đông này.

Lệ Diệu Xuyên nghiêm mặt nói: “Chăn mền xấu như vậy có thể đắp sao?”

Cái giá tiền chăn ga thế này đã là không rẻ rồi được không?

Năm ngoái cô mua chăn ga trên mạng chỉ có 99 đồng thôi đấy!

“Tiểu Xuyên Xuyên, đây là em không ngoan a, đầu năm nay kiếm tiền không dễ dàng, mà trên người chị đây lại không có tiền, bớt ăn bớt mặc mới có thể mua một bộ chăn ga cho em là
đã rất yêu quý em rồi nha.”

Trên mặt Hạ Tiểu Khê đầy lấy lòng, ngay cả chính cô cũng không ý thức được, chẳng phải là một tên nhóc thôi sao, vì sao một ánh mắt của cậu cũng
khiến trái tim cô căng thẳng, rất sợ cậu không vui.

Mà Lệ Diệu Xuyên hoàn toàn không chịu nể mặt, nói: “Chẳng phải cô còn 5 vạn sao? Mua một bộ chăn ga tử tế cũng không muốn, đây chính là cái mà cô gọi là yêu tôi?”

Lúc cô quẹt thẻ mua nhà, anh từng lơ đãng liếc nhìn một cái, phát hiện ra số dư còn lại trong thẻ của Hạ Tiểu Khê.

Năm vạn, không phải quá nhiều, có điều đủ để anh chi tiêu mấy ngày nay.

“Sao em biết...” Hạ Tiểu Khê lén che ví tiền của mình lại.

Lệ Diệu Xuyên lườm mắt, không trả lời vấn đề của cô.

Cô khẽ nhíu mày, giọng điệu của đứa bé Tiểu Manh này hoàn toàn không giống em bé năm tuổi, mà trầm ổn già dặn như người trưởng thành hơn.

Ảo giác, nhất định là ảo giác!

Để xoa dịu sự xấu hổ, cô quyết định thỏa mãn tâm nguyện nhỏ bé của cậu bé này: “Được a, vậy chọn thứ em thích đi.”

Lệ Diệu Xuyên đi thêm một đoạn, anh chỉ vào bộ chăn ga được trang trí ở chỗ bắt mắt trong cửa hàng.

Bộ chăn ga này rất mềm mại, khiến người ta không nhịn được sờ thêm mấy lần.

“Em thật sự thích?”

“Ừm.” Lệ Diệu Xuyên thuận miệng nói.

“Được, vậy xin bọc lại giúp tôi.”

Nhân viên cho rằng hai mẹ con này chỉ đi qua ngắm thôi, không ngờ trên người cô gái hoàn toàn không có hơi thở phu nhân nhà giàu này lại sảng
khoái mua bộ chăn ga này như thế, nhân viên vội đi đến nói: “Vị phu nhân này, ánh mắt của cô thật tốt, bộ chăn ga này là chí bảo của tiệm chúng tôi, rất nhiều khách hàng rất thích
đấy.”

“Đứa bé thích mà, làm người lớn nên mua cho nó cũng được, bao nhiêu tiền?” Trong túi cô còn bốn năm trăm tiền mặt, nếu như bộ chăn ga này bốn
trăm đồng cũng được, cô không cần xếp hàng quẹt thẻ ở quầy thu ngân.

“Giá gốc là 26600 đồng, hôm nay cửa hàng đang có giảm giá, còn 18880 đồng, rất ưu đãi nha.”

Hạ Tiểu Khê ngây người: “Phiền cô lặp lại lần nữa, bao nhiêu tiền?”

Nhân viên lưu loát lặp lại: “18880 đồng, đây là giá rất hời đấy, cô có đi thêm mấy cửahàng nữa không tìm được bộchăn ga tuyệt như của chúng
tôi đâu.”

Khóe miệng Hạ Tiểu Khê có giật, một bộ chăn ga thôi mà lại có cái giá phát rồ này, là tiền tệ quá mất giá hay do cô nghe nhầm rồi?

Lời đã nói như bát nước đổ đi, cô không thể từ chối ra mặt được, cô dự định trên đường đi trả tiền thì lén chuồn đi.

Ai ngờ nhân viên tiếp thị này nhiệt tình quá mức, đưa cô thẳng đến quầy thu tiền, sau đó nở nụ cười chuyên nghiệp, chờ cô trả tiền.

Cô ngồi xổm xuống, muốn tiến hành thuyết phục em bé Tiểu Manh, nhưng ngồi xổm được một nửa, nhân viên cửa hàng lại lấy lòng khen ngợi em bé
một câu.

“Tiểu bảo bối, xem mẹ em đối tốt với em bao nhiêu a, mua cho em bộ chăn ga tốt như vậy.”

Đôi mắt nai con của Lệ Diệu Xuyên rơi vào khuôn mặt cô: “Đúng a, mẹ tốt với con nhất.”

Sau đó cười ngọt ngào, mặc dù nhìn có vẻ hơi cứng ngắc, nhưng phối hợp với khuôn mặt xinh trai này vẫn khiến lòng cô như được một dòng nước ấm chảy qua.

Nụ cười của cậu như có độc, gây tê suy nghĩ của cô, ba phút sau, đến khi cô nhận được tin nhắn nhắc chuyển khoản thành công, cô mới run rẩy lấy
lại tinh thần.

Cô ôm túi chăn ga hàng hiệu, chưa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn thành từng mảnh, khó mà khép lại được.

Mà Lệ Diệu Xuyên thì vừa đi vừa nhìn vẻ mặt đau khổ này của cô, lông mày hơi nhướng lên.

Chẳng phải chỉ là một bộ chăn ga thôi sao, có cần đau khổ như ở góa thế không??











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net