C116: EM VÀO TRONG PHÒNG TÔI LÀM GÌ? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh, cô nghe thấy tiếng đi vào bồn tắm: “Hey, chị chuẩn bị gel tắm hình chú ếch nhỏ mà em thích nhất rồi nhé!” Hạ Tiểu Khê lấy bình đựng gel tắm của trẻ con màu xanh lá cây ra, bóp ra tay, rồi trực tiếp chà lên người anh.

Lệ Diệu Xuyên chưa bao giờ dùng loại gel tắm khó ngửi như thế này, từ nhỏ đến lớn, tất cả đồ dùng hàng ngày của
anh đều do quản gia của phủ Tổng thống chuẩn bị, mỗi một thứ đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, đều là đồ chuyên dụng của hoàng thất.

Lúc đầu, anh hơi chê bai chuyện cô lấy đồ kém chất lượng như thế này tắm cho anh, nhưng lúc cô đưa tay chà gel tắm trên người anh, anh lại cảm thấy rất thoải mái, đôi mắt của cô như phủ lớp sương mù mỏng manh, nhìn đẹp như hai viên lưu ly.

Bàn tay mềm mại của Hạ Tiểu Khê chà sát ở trên người anh, lớp bọt màu trắng tinh khiết bao bọc lấy người anh.

“Lại đây, tiểu Xuyên Xuyên nhớ ngoan ngoãn nhé, chị nhất định sẽ tắm cho em thơm ngát.”

Mặc dù người đã teo nhỏ, những tâm trí của anh vẫn cực kỳ thông minh trầm ổn.

Đây là lần đầu tiên có người tắm giúp anh, lại còn lấy phương thức này nữa.

Trong lúc xuất thần, lực đạo tác động trên người đã biến mất, Hạ Tiểu Khê cầm lấy vòi hoa sen, cẩn thận tắm hết bọt gel tắm cho anh.

Toàn bộ quá trình tắm rất nhanh, chỉ 10 phút mà thôi, nhưng Lệ Diệu Xuyên hy vọng có thể tắm lâu hơn nữa, nếu có thể, anh cũng không ngại tắm chung một bồn với cô đâu, cô
thân thiết tắm cho anh thế này, anh cũng không phải là người ích kỷ, cũng có thể thử tắm cho cô một lần.

Hạ Tiểu Khê có thói quen khóa cửa khi đi ngủ, thế nhưng lần này cô không khóa được, bởi vì cô phát hiện ra phòng vệ sinh ngoài cửa vẫn không có nước, nếu buổi tối tiểu Xuyên Xuyên muốn đi nhà vệ sinh, bồn cầu
không có nước, sẽ không tốt lắm. Hơn nữa, lá gan của trẻ con luôn rất nhỏ, nói không chừng thằng bé ngủ mơ gặp ác mộng, còn muốn đến chỗ cô cầu ôm ôm, cầu an ủi.

Sau khi đưa tiểu Xuyên Xuyên về phòng, cô bắt đầu bước vào bồn tắm tắm nước nóng, sau đó thay bộ đồ ngủ bằng lụa lấy nhà của Lệ Diệu Xuyên vào, cô lên giường nằm, chiếc gối
mang theo mùi thơm thoải mái dễ chịu như gối hoàng gia, không bao lâu, cô đã chìm vào giấc ngủ say.

Nửa đêm, cô bỗng nghe thấy có tiếng động đụng vào tường vang lên trong phòng, một tiếng lại một tiếng, vang lên không ngừng.

Tiếng động này, trực tiếp chạy vào trong mộng của cô, cô mơ thấy mình bị người ta đuổi giết, ác ma cầm vũ khí đuổi theo, rồi lại bị đụng mạnh vào cửa, cô không tìm được chỗ nào có thể trốn được, mơ thấy cảnh mình
sắp chết ở dưới đạo của ác ma, mắt thấy lưỡi hái sắc bén kia đang bổ về phía mình, cô thống khổ rên rỉ, sau đó như mất hết sức lực, tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng đáng sợ kia.

Mở mắt ra, tiếng động đụng vào tường kia vẫn còn vang lên. Cô sợ hãi kéo chăn, cả căn phòng tối thui, đưa tay không nhìn thấy được năm ngón, giọng nói như mắc kẹt ở trong cổ họng, cô không dám đợi tiếp nữa, vội vàng nhảy xuống giường, xông về phía phòng của Lệ Diệu Xuyên.

Tiểu Xuyên Xuyên đang ngủ rất ngon ở trên giường: anh nằm ngủ ở giữa giường, hai mắt nhắm chặt, hô hấp đều đều.

Cả người dường như được hơi ấm bao bảo, người anh như bị cái gì đó ôm chặt lấy, anh nhẹ nhàng chớp động hàng lông mi, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh đang nhìn chằm chằm vào mình, nếu trên người cô không có mùi thương quen thuộc kia, chắc anh sẽ hiểu lầm đuổi giết người anh đã tìm được đến đây!

“Em vào trong phòng tôi làm gì?”






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net