C121: ĐẠI ĐẠI, CẦU BỎ QUA CHO (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ấy vén tóc mai ra sau tai, rưng rưng nước mắt, đáng thương nhìn khuôn mặt bằng son nào đó: “Anh đẹp trai thế này, có thể cho tôi mượn tiền
được hay không?” Cô ấy thành thật nói, ủy khuất cắn cắn môi, hy vọng dáng vẻ đáng thương này có thể khiến
người đàn ông này cảm thông, nhìn mẫu đồng hồ Rolex mới nhất trên cổ tay anh ta, cô ấy chắc chắn, người đàn ông này chắc chắn không thiếu tiền.

“Tôi có đẹp trai hay không, cũng liên quan gì tới cô?” Hơn nữa, nhìn anh ta đẹp trai nên dễ cho mượn tiền hả? Suy luận kiểu gì vậy?!

Người ta đều nói đàn ông môi mỏng đều rất bạc tình, hôm nay cô ấy đã may mắn được chứng thực điều này!

Người đàn ông này nói như định chém sắt, rõ ràng không trúng chiêu này của cô.

Khương Trà Trà không ngừng cố gắng, nâng đôi mắt đã hồng hồng lên, làm ra vẻ lấy lòng nói: “Anh trả tiền, tôi sẽ
là người của anh được không? Tôi sẽ làm bảo mẫu cho anh, nấu cơm dọn nhà sinh con, làm cái gì cũng được, xin anh đấy...”

“Sinh con? Cô nghĩ nhìn tôi già lắm hả?"

“Không không không!” Cô ấy vội vàng xua tay: “Anh rất trẻ tuổi! Thật! Hơn nữa anh hãy tin tưởng tôi! Tôi biết làm tất cả mọi thứ, anh cứ coi 8000 đồng chi phí nằm viện này là tiền lương một tháng, không! Hai tháng tiền lương của tôi được không?”

“Cô cảm thấy tôi nghèo đến mức, cần phải thuê một đứa bé như cô làm việc?”

“Trẻ con?” Cô chỉ chỉ vào mình, cô trước lời sau vểnh, muốn cái gì có cái đó, nào có đứa trẻ nào trổ mã tốt hơn so với cô ấy?

Trì Mặc Đình đưa đầu ngón tay chỉ vào đôi chân của cô: “Cô có cao đến 1 mét 6 không? Cô lùn thế này, chẳng lẽ khi còn bé không có tiền mua sữa bồi bổ hả?"

Nếu quả thật là như vậy, anh ta còn có thể cân nhắc, đợi lát nữa anh ta sẽ cử người, gửi cho cô hai thùng sữa bồi bổ vóc dáng.

Hừ! Bình sinh cô ghét nhất là có người chỉ chỉ chỏ chở về chiều cao của cô, 1 mét 56 là lùn lắm hả? Không phải sự
đáng yêu chính là chiều cao cao nhất của các cô gái sao?

Cô ấy vốn có hảo cảm anh ta, bây giờ thấy anh ta châm chọc chiều cao của mình, làm hảo cảm trong lòng cô biến mất hết rồi!

Chợt, cửa bị đẩy ra, chai nước đang cắm ống truyền trên cổ tay của Khương Trà Trà đã chảy hết, một y tá mặc đồng phục màu phấn hồng lắc mông đi vào đúng lúc, sau đó lại có
một người khác tới, một người rút ống truyền dịch, một người kiểm tra lại cho cô ấy lần nữa.

Nhưng từ góc nhìn của Khương Trà Trà, cô ấy dễ dàng nhìn ra được, ánh mắt của hai nữ y tá này đều đang đặt trên người đàn ông mặc áo sơ mi trắng kia.

Quả thật, tuy người đàn ông kia chỉ tùy ý đứng đó, nhưng khí chất trên người lại mang sự nghiêm túc của quân nhân, chân mày kiếm uy nghiêm, đôi mắt màu hổ phách, kiêu căng mà lại quyến rũ, cả người đều tản ra khí chất nổi loạn mà lại mạnh mẽ.

Tâm trí của hai nữ y tá trực hôm nay đều rất kích động, đây chính là người đang ông đẹp trai nhất mà các cô đã từng gặp ở trong bệnh viện! Nếu ở trong giới giải trí, anh ta nhất định sẽ
nhanh chóng trở thành siêu sao, vậy nên thừa dịp y tá trưởng không có ở đây, các cô vừa nhìn thấy có chuyện có thể làm trong phòng bệnh, đã một
trước một sau chạy vào.

Thấy hai nữ y tá không ngừng phóng điện với mình, Trì Mặc Đình cảm thấy phiền não, cũng lười ở trong phòng bệnh chật chội này lâu thêm giây nào
nữa.

“Đừng đi!” Thấy người đàn ông này nhíu mày, có khuynh hướng rời đi, Khương Trà Trà còn kém mỗi nước nhào xuống từ trên giường, ôm lấy bắp đùi của anh ta.

Khương Trà Trà nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu, bây giờ, cô ấy chỉ có thể biến ngựa chết thành ngựa sống, cho dù có ném hết mặt mũi của Khương gia đi, cô ấy cũng nhất định phải lừa gạt tiền trong túi anh ta tới tay mình!

“Tại sao đàn ông đều bạc tình như vậy, làm tôi bị thương xong, còn bỏ đi  như vậy, huhu hu...” Khương Trà Trà khóc thút thít, ôm đôi chân đã hơi tế
dại của mình.

Ánh mắt của Trì Mặc Đình trở nên phiền muộn, người phụ nữ này đúng là bất chấp lý lẽ: “Tôi làm cô bị thương?”

“Anh quên rồi hả? Vừa rồi anh đụng vào tôi...nhà... chân tôi, có phải chân của tôi bị gãy rồi hay không?”





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net