C124: BỞI VÌ NGHÈO KHÓ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nhìn cái bàn trước mặt, đứa bé đáng yêu đang ưu nhã cắt thịt bò bít tết, trong lòng thầm nghĩ không biết mình phải nuôi nó bao nhiêu ngày,
nhưng mà dựa vào năng lực tiêu chí của nó, cô cảm thấy mình phải tìm việc ít nhất 1 vạn, không biết có nuôi nổi nó hay không. Nhưng mà cô không có kinh nghiệm, cũng chưa vượt qua kỳ thử việc, đừng nói là 1 vạn mà ngay cả 5000 tệ cũng không tìm được.”

Dùng máy vi tính cũng tính tiền theo giờ, một giờ 8 tệ, cô sửa sang lại lý lịch, gửi đi, sau đó bắt đầu chọn công việc cô có thể làm.

“Cô đang tìm việc sao?” Lệ Diệu Xuyên vừa ăn thịt bò bít tết vừa hỏi.

“Đúng thế, còn phải nuôi em mà.”

Nuôi nó không công phải nuôi cho béo sau đó đưa nó trả về nhà đổi lấy tiền.

“Cần tôi giúp em không?”

Chỉ cần anh nói một câu, cô muốn đi đâu thì đi đó nhưng anh quên mất hiện tại mình là một đứa bé cho nên ở trong mắt Hạ Tiểu Khê một đứa bé thì có thể giúp cô cái gì chứ?

Cô cười cười, sờ đầu anh: “Ăn đi, chị ưu tú như vậy, sẽ nhanh chóng tìm được công việc thôi, yên tâm đi, không để em chết đói đâu.”

Lệ Diệu Xuyên ngán ngẩm nhìn cô một cái.

Phút thứ 59, cô liên tục xác nhận mình đã gửi đi mấy công ty, nhanh chóng nhấn nút tắt máy.

Sau hai ngày cô nhận gần 20 cú điện thoại gọi tới trong đó có mấy nơi là cô đã từng từ bỏ, còn có một phần là công ty xem trên website, họ thấy được sơ yếu lý lịch của cô, chủ động
liên lạc với cô.

Phạm vi công việc rất rộng, có buôn bán, có truyền thông... có thể nói cần gì thì có đó, mấy nơi xem trọng cô không phải tiền lương quá thấp thì chính là nơi làm việc quá hoang vu,
một công ty cộng thêm ông chủ cũng chỉ có ba người.

Vì thế thức ăn của Lệ Diệu Xuyên chuyển tử buffer sang bò bít tết, rồi đồ ăn nhẹ, đồ ăn nhanh, hiện tại thì hay rồi, nhìn hộp mì tôm trên bàn, anh chẳng thèm ăn luôn.

Lại ngoái đầu nhìn Hạ Tiểu Khê đã về chưa, lại như muốn trút giận lên quả bóng, ném giày nằm lên salon, nhìn bóng đèn xa xỉ treo ngược trên trần
nhà không nhịn được mà than thở.

Cô đã ghi danh ở bốn công ty, từng bước bị loại, hiện tại chỉ còn một nơi là đài truyền hình thành phố S, lúc đó cô cũng muốn thử vận may liền tiện tay gửi đi mà hôm nay bị loại liên tục khiến cô không còn ôm chút hy vọng nào.

Lệ Diệu Xuyên cầm quyển vở bị cô gạch tứ tung, trong mắt bình thản như nước nhìn dòng chữ đầu tiên.

Sau đó anh thả quyển vở xuống đi chỗ khác nhắn tin cho Tần Nặc.

5 phút sau, điện thoại của Hạ Tiểu Khê vang lên.

Cô nghe máy, âm thanh đã không còn khiêm tốn lễ phép như ban đầu nữa, hơn nữa cònđầy mệt mỏi và thất vọng: “Alo, xin chào.”

“Là Hạ Tiểu Khê sao?”

“Xin hỏi cô là...?”

“Chào cô, tôi đã xem sơ yếu lý lịch của cô, cảm thấy cô rất phù hợp với yêu cầu tuyển dụng chuyên mục mới của chúng tôi, cô có thời gian tới phỏng vấn ở đài truyền hình của chúng tôi
không?”

Linh hồn mệt mỏi của Hạ Tiểu Khê nhanh chóng như được thánh mẫu Maria phủ xuống một vầng ánh sáng xua đi bóng đen.

“Có thật không? Được, không có vấn đề gì.”

Sau khi tắt máy, cô tập cười thật nhiều sau đó đi ôm lấy đứa bé đáng yêu, tâm tình cô rất tốt, cố ý vò đầu ánh thàng
tóc xù: “Tiểu Xuyên Xuyên à, nhanh cho chị chút sức mạnh đi, chị sắp đi phỏng vấn ở đài truyền hình đấy.”

Có thể nói, cô xem chương trình tivi của đài S mà lớn lên, tâm nguyện lớn nhất của cô là vào làm việc ở đài truyền hình, cho nên năm lớp 12 cô mới liền mạng thi vào trường truyền
thông tốt nhất, mặc dù so với các trường khác căn bản không đáng nhắc tới nhưng ít nhất so với ở thành phố S thì rất có danh vọng.

“Cái đó... chúc mừng em.”

Còn chưa trúng tuyển mà cô đã vui vẻ như vậy. Lần đầu tiên anh biết thì ra cô là cô gái dễ dàng thỏa mãn như thế.

Thời gian phỏng vấn là 10h30 sáng hôm sau.

Hạ Tiểu Khê mặc quần áo đẹp nhất trong tủ, lại cầm bộ hồ sơ, hơn 10h đã xuất hiện bên ngoài phòng họp đài S.

Lấy số, thứ tự của cô là 298, mà hơn 200 người trước cô đã bắt đầu từ 8h.

Nghe nhân viên bên trong nói lần này tuyển dụng là vì thay máu cho chương trình, công thêm cả biên đạp, tổng cộng chỉ cần 10 người.

Lần này sơ yếu lý lịch sang lộc là bộ phận nhân sự sang lọc chọn ra 300 người, nghe nói người phỏng vấn không là du học về thì cũng là nghiên cứu sinh thạc sĩ hoặc là nhân viên
kỳ cựu có nhiều năm công tác, Hạ Tiểu Khê cảm thấy mình hôm nay có thể tới là may lắm rồi.

Trải qua hơn 2h sang lọc đã có 9 người đã chọn tại chỗ.

Trong hành lang còn một vòng người cuối cùng đứng đó làm cho không khí thêm khẩn trương, âm thầm so tài, rốt
cuộc cũng tới lượt Hạ Tiểu Khê, cùng cô đi vào còn có một người nữa.

Tổng cộng 10 người còn sót lại một vị trí, là chọn từ các cô mà ra.

“Lần này tôi tóm lại lại, hiện tại chúng tôi đã chọn 9 người, bọn họ đều có đủ tài năng, mà hiện tại tôi muốn biết các cô có thể làm gì cho chương trình mới?”

Vấn đề này khiến nhiều người rơi vào khó khăn, bởi vì đây là chương trình mới đang được giữ bí mật, không ai ở đây biết đến nó làm về chuyên đề gì, là tình cảm? Hài hước? Hay là trải nghiệm bên ngoài? Hạ Tiểu Khê không biết rõ.

Mấy người trước mặt biết tròn biết méo, cuối cùng nhìn hai thí sinh còn lại.

Cô gái tóc xoăn vén tóc mai ra sau lỗ tai, gương mặt không hề sợ hãi, thong dong thậm chí còn có chút kiêu ngạo nói: “Cái gì tôi cũng biết, chỉ xem các
người muốn gì mà thôi.” Sau đó liệt kê văn bằng của mình, âm nhạc 8 điểm, piano cấp 10, còn có chứng nhận nhảy quốc tế các loại, ngoại ngữ tốt, mà cô
ta vốn xinh đẹp, biết khiêu vũ, có thể nói là tài nghệ song toàn.

Đài truyền hình vốn là đàn bà làm cho đàn ông nhìn, một người đa tài đa nghệ đi tới chỗ nào cũng rất được chào đón huống gì là nơi này.

Đến phần Hạ Tiểu Khê, 9 người trước mắt đã nói xong những gì cô muốn nói, cho nên cô sắp xếp lại lời nói, mở miệng: “Xin chào mọi người, tôi tên là Hạ Tiểu Khê, mặc dù không xinh đẹp và có sơ yếu lý lịch như các vị ở đây, thứ có thể cho các người cũng chính là ưu điểm lớn nhất của tôi, hiện tại tôi là tờ giấy trắng, bởi vì tôi không
có nhiều kinh nghiệm như người khác cho nên mới càng cố gắng hơn họ, tôi sẽ thể hiện giá trị của mình ở chỗ này.”

Lời của cô rất không chuyên nghiệp...






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net