C153: CHÂN TƯỚNG RÕ RÀNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Bà là cái thá gì, dựa vào đâu mà đánh bọn tôi?” Trần Khả Minh bị đau che nửa khuôn mặt, hôm nay cô ta đã đang tức thì chớ, còn bị một người
phụ nữ không biết chui từ đầu ra đánh mấy cái bạt tai, lửa giận xông lên.

Nhưng rất nhanh, lửa giận này sau khi nhìn thấy những tấm ảnh kia thì nháy mắt biến thành sợ hãi.

“Tôi là cái thá gì hả? Xem ra các cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Ôn phu nhân cười lại lấy ra một xấp ảnh chụp: “Tôi thì lại rất tò mò, quan hệ
giữa hai chị em các người tốt thật đấy, biết cách hai nữ hầu một chồng à?”

Trần Khả Ưu nhìn thấy chồng ảnh trong tay Ôn phu nhân, mặt trở nên trắng bệch.

Trong tấm ảnh, là cơ thể trần trụi của cô ta và Trần Khả Minh, cùng một người đàn ông hơn ba mười tuổi chơi
trên giường, ảnh chụp vô cùng sắc nét!

Ôn phu nhân đã sớm dự đoán được hai cô gái này sẽ cướp ảnh chụp, vì thế nhanh hơn bọn họ một bước, vung ảnh chụp lên, rất nhanh hơn 20
tấm ảnh giường chiếu HD không che được vứt xuống đám người.

Có mấy người con trai nhìn thấy cơ thể chị em Trần gia, huýt sáo, mà những cô gái thì xấu hổ đỏ mặt.

Các cô không ngờ, trong bạn học của mình lại có loại con gái phóng đãng như thế, hơn nữa còn là hai chị em.

“Giả! Giả! Tất cả đều là giả! Mọi người đừng tin bà ta, tôi và Trần Khả Ưu không phải như mọi người nghĩ đâu!” Trần Khả Minh điên cuồng hét lên,
cô ta vất vả lắm mới xây dựng được hình tượng kiêu ngạo, sao có thể để mấy tấm hình này hủy hoại được!

“Giả? Các người không lên giường với chồng tôi thì làm sao có cơ hội trộm dây chuyền của tôi được?”

Ôn phu nhân liếc mắt nhìn dây chuyền kim cương trị giá 108 vạn trên cổ Trần Khả Minh.

Sợi dây chuyền chẳng qua là một trong những món đồ trang sức của bà ta, không đáng bao tiền, có điều dù phải ném dây chuyền vào trong hố phân, bà ta cũng tuyệt đối sẽ không đưa cho tiểu tam!

“Trên thế giới này có nhiều đàn ông, bạn có dám thậm thụt với chồng tôi, ha, còn dám trộm dây chuyền của tôi, tôi thấy bọn cô chán sống rồi!”

“Chứng cứ! Bà có chứng cứ gì để chứng minh dây chuyền này là của bà! Dây chuyền này rõ ràng là do người đàn ông của tôi tặng cho tôi, cả thế giới chỉ có mười chiếc, một bà già như bà sao có tư cách mà mua?!”

Hai chữ bà già đã thành công chọc giận Ôn phu nhân.

Bà ta tự xưng là người phụ nữ bảo dưỡng tốt trong giới, tháng trước vừa qua sinh nhật tuổi 30, đám chị em toàn khen bà ta như sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, mà con tiện nhân
miệng hôi mùi sữa dám nói bà ta già?

“Bản phu nhân có chứng cứ! Dây chuyền này là tác phẩm của nhà thiết kế Billy, có biết cái gì gọi là đồ thiết kế số lượng có hạn không? Bởi vì dựa vào tư cách của tôi, hoàn toàn có
thể bảo Billy thiết kế dấu ấn độc nhất vô nhị cho tôi, dây chuyền này cài vào sẽ thành chữ cái tiếng Anh “W”, là tên
viết tắt của tôi.”

Đặc vụ Tôn lấy dây chuyền từ trên cổ Trần Khả Minh xuống kiểm tra, phát hiện đúng là có một chữ “W”.

Lời nói dối bị vạch trần, Trần Khả Minh không giữ được mồm: “Đây là tự ông ta đưa cho tôi! Tôi không lấy trộm!”

“Ha ha, cô đã nói thẳng ra, đây là hai chị em mà dùng cơ thể để đổi lấy. Có điều tôi phải nhắc bạn có một câu, ông ta bị bệnh truyền nhiễm, không biết khi làm chuyện đó bọn cô có
mang bao không, nếu như không, vậy có cần tôi cho bọn cô một khoản tiền để đi bệnh viện kiểm tra không, bệnh
giang mai không phải bệnh nhẹ, không cẩn thận bị lây nhiễm thì không hay đâu.”

Trần Khả Ưu, Trần Khả Minh hai mặt nhìn nhau.

“Viên hồng ngọc trên tay cô nhìn rất quen, cũng lấy từ nhà tôi mà ra hả?”

Trần Khả Ưu lập tức rụt tay giấu ở sau lưng.

Ngày ấy, đều do Trần Khả Minh mời mọc cô ta, cô ta mới cùng Trần Khả Minh phục vụ phú thương họ Ôn kia.

Vốn định bám ông ta, để ông ta giới thiệu bọn họ với giới quyền quý, không ngờ, chẳng những không tìm được đàn ông, mà còn dây vào rắc rối.

Ôn phu nhân vỗ tay một cái, mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đi từ ngoài vào.

“Trần Khả Ưu, Trần Khả Minh, hiện cảnh sát có quyền nghi ngờ các cô đột nhập nhà người khác cướp đồ, mà giá trị lên đến bảy con số, mời hai vị phối
hợp với chúng tôi về điều tra, nếu như tội danh là thật, sẽ phải nhận 3-8 năm tù có thời gian, các cô có quyền giữ im lặng.”

Bốn cảnh sát, phân chia trái phải bắt giữ chị em Trần gia.

“Các người thả tôi ra, tôi bị oan, tôi không trộm đồ!”

“Chúng tôi không trộm đồ!”

Chị em Trần gia liều mạng gào thét, nhưng cảnh sát không phải vô dụng, dùng kĩ năng khóa tay khiến hai người họ không thể không theo bọn ra
ngoài.

“Vi Vi, Vi Vi, cứu bọn mình a!”

Cố Tuyết Vi là bạn tốt của bọn họ, là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của bọn họ.

Cố Tuyết Vi đeo mặt nạ chim khổng tước nghe thấy tiếng la của bọn họ, lặng lẽ lui về sau hai bước.

Tự mình tạo nghiệt thì phải nhận lấy, cô ta chưa ngu đến nỗi đi cứu hai đứa con gái sinh hoạt cá nhân bẩn tươi như thế.

Mắt thấy chị em Trần gia bị cảnh sát mang ra khỏi sảnh tiệc, đột nhiên, một giọng nam uy nghiêm vang lên trong đại sảnh.

“Cứ đi như thế?”

Cảnh sát không biết người đàn ông này là ai, nhưng vẫn biết huy chương trên người đặc vụ quanh anh.

Đám cảnh sát làm quân lễ với Lệ Diệu Xuyên, sau đó giữ hai người bị tình nghi, đứng tại chỗ chờ lệnh.

“Sao tôi lại nhớ rõ, các người vừa động vào người phụ nữ của tôi nhỉ?” Từng câu từng chữ của anh như đánh vào lòng chị em Trần gia, bọn họ luống cuống, nói năng lắp bắp.

“Không, không có!”

“Tôi không xé quần áo cô ta, là quần áo không cẩn thận bị hỏng...”

Hai người kia phát hiện cảnh sát rất cung kính với người đàn ông này, vậy chẳng phải người có thể cứu bọn họ lúc này chỉ có người đàn ông này thôi sao?

Nếu như có thể cầu xin Hạ Tiểu Khê tha thứ, vậy liệu cô ta có thể giúp bọn họ xin người đàn ông này, để anh ta bảo đảm cảnh sát buông tha cho bọn họ được không?

Mặc dù không chắc chắn lắm, nhưng đây là cơ hội duy nhất của bọn họ.

Hạ Tiểu Khê hỏi ngược lại: “Người đổ oan cho tôi lấy trộm dây chuyền là hai người à?!”

“Không, không phải đâu Tiểu Khê, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà."

“Là mình nhớ lầm, xin lỗi Tiểu Khê, ban nãy mình thấy túi cậu rất đẹp nên cầm lên xem chút, không chú ý dây chuyền của mình rơi vào, hu hu hu, Tiểu Khê, mình biết mình sai rồi, tha thứ cho mình được không?”

“Cho nên cô đã thừa nhận dây chuyền không phải do tôi trộm?”

“Đương nhiên, cậu có người đàn ông ưu tú như vậy, sao có thể coi trọng sợi dây chuyền này được!” Trần Khả Ưu nịnh bợ.

Có Lệ Diệu Xuyên làm chỗ dựa, gan của Hạ Tiểu Khê cũng lớn lên.

Cô đứng dậy, tay tím cổ áo Trần Khả Ưu: “Ban nãy hình như có người nói, nếu như cô đổ oan cho tôi trộm dây chuyền, thì phải làm gì ấy nhỉ?”

Trần Khả Ưu lập tức quỳ xuống đất: “Nhớ rồi nhớ rồi!”









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net