C160: NỤ HÔN BẤT NGỜ KHÔNG KỊP ĐỀ PHÒNG (1)_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Còn lạnh không?”

Không có phải là lạnh hay không, người cô cũng sắp bị đốt cháy rồi!

Thân thể của cô đã không còn cảm giác bài xích giống quá khứ, cô luôn cảm thấy tình cảnh này, giống như đã từng quen biết, lúc trước tiểu Xuyên Xuyên bị bệnh, cô cũng trấn an thằng bé như vậy.

Chết tiệt!

Tiểu Xuyên Xuyên!

Không biết thằng bé ở nhà một mình có vấn đề gì hay không, cô chỉ chỉ vào điện thoại di động ở trên tủ đầu
giường, lo lắng nói: “Anh có thể lấy giúp tôi được không?”

Lệ Diệu Xuyên vươn tay ra, lấy điện thoại di động đưa cho cô.

Hạ Tiểu Khê tìm số điện thoại của tiểu Xuyên Xuyên, sau đó nhanh chóng soạn tin nhắn, ấn gửi tin nhắn.

“Tiểu Xuyên xuyên, hôm nay chị có việc không trở về nhà, em phải ngoan ngoãn ở nhà một mình nhá. Moa, yêu em, Tiểu Khê.”

Điện thoại di động trong túi quần Lệ Diệu Xuyên rung lên, Lệ Diệu Xuyên lấy điện thoại di động ra, giơ điện thoại di động ra sau lưng của Hạ Tiểu Khê, soạn tin nhắn gửi lại: “Ok.”

Sau khi nhận được tin nhắn trả lời lại của tiểu Xuyên Xuyên, Hạ Tiểu Khê mới có thể an tâm ở đây một đêm.

Vào ngày nào đó mỗi tháng, Hạ Tiểu Khê lại bị kinh nguyệt hành hạ đến sắp hương tan ngọc nát(*), đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra, thì ra thân thể của đàn ông có thể xoa dịu cơn
đau của cô.

(*)Hương tiêu ngọc vẫn: hương tan ngọc nát, chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh.

Giữa mùi hương dễ ngửi tản ra từ người anh, cơn đau ở bụng dần tan biến.

Miệng hơi khô, cô liếm liếm môi, rồi dần bàn tay lạnh như băng, cẩn thận dán lên cơ bụng nóng bỏng của Lệ Diệu Xuyên.

Lệ Diệu Xuyên khẽ mở miệng hỏi, đôi mắt đen như có thể trấn giữ được tâm hồn của anh chợt đối diện với cô!

“Em còn lạnh không?”

“Có hơi hơi---”

Ba chữ này của cô, chợt bị đóng băng trong nụ hôn nồng cháy.

Lệ Diệu Xuyên giữ lấy sau ót của cô, thâm tình hôn lên môi cô.

Xúc cảm ấm áp, làm thân thể lạnh như băng của cô, nhanh chóng bị đốt cháy, cô thở hổn hển nói: “Lệ...”

Khó khăn lắm cô mới phát ra được một chữ, nhưng lại bị nụ hôn của Lệ Diệu Xuyên nuốt vào trong bụng, anh hôn rất nghiêm túc, như hận không thể khảm cô vào trong thân thể mình.

Người đàn ông bên cạnh cô không nói một chữ nào, nhưng vẻ ngoài quyến rũ của anh, ánh mắt chuyên chú, còn cả đôi môi đang thân mật đụng chạm, làm cô dần mất đi phương hướng, từ mới đầu còn giãy giụa, đã đần chuyển thành thuận theo.

Hôn đến mức trước mắt cô như phủ một tầng hơi nước mỏng, mặt đỏ tới mang tai nhìn giống như thỏ trắng nhỏ phải chịu ủy khuất, Lệ Diệu Xuyên mới nhẹ nhàng vuốt vẻ khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng của cô, quyến luyến không thôi buông môi
của cô ra.

Chắc chắn hôm nay anh đã bị trúng tà rồi, từ sau buổi sáng chủ động hôn Hạ Tiểu Khê, cả ngày nay tâm trí anh đều chìm trong nụ hôn ngắn ngủi đó.

Nụ hôn lúc sáng sớm đó, vẫn làm anh cảm thấy chưa thỏa mãn, hơn nữa còn mang khuôn mặt của trẻ con nữa, nghĩ đến đây anh đã không thể tiếp nhận được rồi!

Anh nhất định phải làm cô nhớ, nụ hôn đầu của cô là thuộc về anh! Là của Lệ Diệu Xuyên anh!

Vậy nên, lúc nhìn cô ở khoảng cách gần như thế này, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh chính là hôn cô, cuồng nhiệt hôn cô.

Hạ Tiểu Khê bị hôn đến thất huân bát tố(*), miệng nhỏ cũng dần đỏ hồng lên, chọc cho người ta yêu thương.

(*)Thất huân bát tố: thành ngữ, ý nghĩa là “bảy phần choáng,
tám phần say.

Chờ lúc cô lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên của cô chính là đưa tay sờ lên trán của Lệ Diệu Xuyên, không biết có
phải anh bị sốt hay không, sốt đến bỏng cả đầu, nên mới có thể quên hết tất cả hôn cô.

Lệ Diệu Xuyên giữ lấy tay cô, đặt ở trước ngực mình, mở miệng nói: “Em sờ tôi... là đang muốn ám chỉ tôi tiếp tục hôn em phải không?”

Hôm nay Lệ Diệu Xuyên bị phê thuốc hả?

“Anh nói bậy! Tôi sợ anh lên cơn sốt, nóng đến choáng đầu, anh có biết đây là nụ hôn đầu của tôi hay không, rất trân quý đấy! Tại sao anh có thể...”

“Thế thì làm sao?” Lệ Diệu Xuyên lấn người đè ép tới: “Giống như thế này?”

Anh chặn cái miệng lải nhải không ngừng của cô lại lần nữa.

Anh lại hôn cô đến không phân rõ nam bắc, cô dùng sức đẩy anh ra, xấu hổ hét lên: “Lệ Diệu Xuyên!”

“Ừ?” Âm thanh quyến rũ tràn ra từ giọng mũi.

“Tôi... anh...” Cô ấp úng nửa ngày trời: “Có phải anh bị phê thuốc hay không, Tần Nặc đã cho anh uống cái loại đó?”

——————————
To be continue....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net