C170: LÀM BẠN GÁI CỦA TÔI, EM KHÔNG CÓ LỰA CHỌN KHÁC ĐÂU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Bọn buôn người đâu?!”

Đây là nội thành phồn hoa, cho nên cảnh sát vừa nhận được điện thoại đã nhanh chóng ra quân, đi đến quảng
trường Nhân Dân.

Hạ Tiểu Khê sắp điên rồi, người xung quanh nhìn cô chỉ trỏ cũng càng ngày càng nhiều, tiếng khinh bỉ vang lên
liên tiếp.

Hai cảnh sát xuống xe cảnh sát, đi về phía cô: “Cô, cùng chúng tôi lên xe cảnh sát, về đồn cảnh sát điều tra!”

Nếu như trong tay quần chúng có trứng gà, Hạ Tiểu Khê lo lắng mình sẽ như nữ sinh trong truyện Quỳnh Dao,
bị ném trứng gà ném rau quả.

“Tôi thật sự không phải kẻ buôn người!” Cô định giải thích cho bàn thân, nhưng không ai để ý đến cô.

“Đang diễn nữa, loại người này phải chụp mặt đang lên các trang mạng, để nhân dân cả nước biết mặt! Tránh cho
sau này có trẻ em bị cô lừa gạt!"

“Cô mà không phải kẻ buôn người á! Ai tin chứ!”

Tiếng nghị luận như sóng biển vang lên bên tai cô.

Một chiếc xe màu đen sang trọng dừng trước đám người, cửa xe mở ra: “Tôi tin!”Vô số ánh mắt, nhìn về phía chiếc Rolls-Royces.

Một người đàn ông trầm ổn nội liễm, bước xuống từ trên xe, mặc dù giờ phút này anh mặc đồ thiết kế riêng, hơn nữa thoạt nhìn còn giống đồ đôi
với cô gái lừa đảo kia, nhưng vẫn không thể che giấu được khí thế kiêu ngạo của anh.

Mọi người tự động dạt ra một con đường cho anh đi. “Đến đây đi.” Anh nói, Hạ Tiểu Khê vội vàng tránh thoát khỏi hai bác gái, chạy đến bên cạnh Lệ Diệu Xuyên.

Lệ Diệu Xuyên vừa ra trận, đã có mấy cô gái trẻ tuổi không nhịn được hét lên.

Rất đẹp trai a, còn có xe sang như vậy, người đàn ông cao cấp này, có quan hệ thế nào với con buôn kia?

“Đang làm gì vậy?” Anh dịu dàng hỏi, trong ánh mắt mang theo cưng chiều.

“Vị phu nhân kia hiểu lầm, ban nãy tôi chỉ... chỉ muốn đưa cậu bé kia đi công viên chơi, sau đó mẹ cậu bé tự dưng nói tôi là kẻ buôn người.” Hạ Tiểu Khê cố ý không nói một đoạn, nếu như để Lệ Diệu Xuyên biết cô lừa
gạt một đứa bé đi diễn kịch với cô, vậy cô hãy chờ bị nhặt xác đi.

“Mấy người đừng nghe con lừa đảo đó nói bừa, con tôi vừa nói rõ, con lừa đảo đó bắt thằng bé gọi nó là mẹ, nhất định là cố ý lừa thằng bé lên xe, sau đó mang thằng bé đi!”

Ai biết liệu cô ta có phải người của mẹ ruột Hạo Hạo hay không, lần nào cũng nghĩ cách lừa thằng bé đi, chẳng phải là coi trọng căn hộ đứng tên Hạo Hạo sao? Bà ta không cho phép! Bà ta chờ sau khi Hạo Hạo trưởng thành, có tư cách sẽ lập tức sang tên con trai của
mình!

“Nếu như không có con, chúng tôi sẽ tự làm, không cần “mượn” của người khác.” Lệ Diệu Xuyên cắn răng nói chữ 'mượn'.

“Đúng a, huống hồ nếu như tôi là một đứa bé, tôi còn cầu bọn họ nhận nuôi đấy chứ!” Câu nói đùa này khiến mọi người cười vang.

Cậu bé trong tràng cười, thoát khỏi tay mẹ kế, chạy đến bên Hạ Tiểu Khê Lệ Diệu Xuyên.

Ngẩng đầu nhỏ: “Chị đã đồng ý với em sẽ dẫn em đi chơi, không cho đổi ý.”

“Không đổi ý không đổi ý, nhưng vấn đề bây giờ là mẹ em...” Ngộ nhận cô là kẻ buôn người a!

“Bà ta mới không phải là mẹ em, bà ta đuổi mẹ em đi, còn không cho em ăn, không mang em đi công viên, nếu em không nghe lời còn bị bà ta đánh, em
không thèm có người mẹ như vậy!”

Cậu bé nói liền một hơi, cả người thở phì phì.

Hạ Tiểu Khê kinh ngạc xoa đầu cậu để dỗ dành cậu, ngoài ý muốn phát hiện trên cổ cậu bé có rất nhiều vết xanh tím.

Cô cởi quần áo cậu ra nhìn, kinh hãi hít không khí.

Mấy người ở khoảng cách gần cũng nhìn thấy --

“Mẹ ơi, cậu bé này bị bạo lực gia đình sao?”

"Bạo lực gia đình! Thật quá đáng! Thằng bé còn nhỏ vậy mà!"

“Ban nãy cậu bé vừa mới nói, bà cô này đánh cậu đúng không?”

"..."

Mấy ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào mẹ kế.

“Tôi... đừng nhìn tôi, không phải tôi làm, thật sự không phải tôi làm.”

“Đứa bé còn nhỏ như vậy, sao cô nỡ nhẫn tâm làm thế chứ!”

“Cô đúng là người phụ nữ ác độc!”

“Đồng chí cảnh sát, tôi thấy người cần bắt là con mụ này mới đúng! Lòng dạ như rắn rết, còn không cho người khác dẫn cậu bé đi chơi! Thật đúng là tạo nghiệp!”

...

Mọi người tôi một lời anh một lời, cảnh sát cũng trưng cầu ý kiến của cậu bé, hỏi vết thương trên mười cậu có phải bị mẹ kế đánh không.

Cậu bé dĩ nhiên nói rõ ràng một năm một mười cho cảnh sát.

Chỉ khi cha có ở nhà, bà ta mới mỉm cười với cậu, khi cha đi vắng, bà ta tức cái gì sẽ lôi cậu ra đánh, còn không cho cậu nói với cha.

Mẹ kế bị cảnh sát đưa lên xe cảnh sát, cảnh sát muốn dẫn cả cậu bé đi bệnh viện kiểm tra, nhưng Hạo Hạo từ chối.

“Chú cảnh sát, bắt bà ta đi rồi, mẹ cháu có thể trở về không?”

Cảnh sát nhìn người phụ nữ đang giương nanh múa vuốt, lại nhìn sang khuôn mặt ngây thơ của Hạo Hạo, trịnh trọng gật đầu: “Sẽ, chú sẽ liên lạc với mẹ cháu.”

“Dạ, cảm ơn chủ, vậy cháu ở đây chờ mẹ cháu đón cháu được không?”

“Được.” suy nghĩ đến chắc đứa bé không nhớ số mẹ mình, trước tiên anh ta sẽ liên lạc với cha đứa bé, rồi sẽ liên lạc với mẹ đứa bé.

“Tạm biệt hai chú cảnh sát!”

Hạo Hạo đứng tại chỗ, vẫy tay với bọn họ.

Xe cảnh sát rời đi, cậu nhảy nhót đi đến bên cạnh Hạ Tiểu Khê.

“Chị chị, chúng ta đi chơi đi.”

Đang định nắm tay Hạ Tiểu Khê, cậu nhóc chợt nghĩ đến lời hứa của mình với chị, vội vàng sửa lời nói: “Anh, chị này nói, bảo em không được cho hai người nói chuyện yêu đương. Nếu không sẽ không mang em đi chơi a.”

Hạ Tiểu Khê muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, ban nãy rõ ràng cô không dạy thằng bé câu này mà!

Lệ Diệu Xuyên trả lời sâu xa: “Thật sao?”

Cậu bé gật đầu.

Hạ Tiểu Khê ngăn cơn sóng dữ: “Lệ Diệu Xuyên, trẻ con hay nói đùa, anh đừng tin là thật!”

Dựa vào trí thông minh của Lệ Diệu Xuyên, trong nháy mắt anh đã có thể hiểu ra vì sao trước đó Hạ Tiểu Khê bị nhiều người vây quanh như vậy.

Nhất định là cô phát hiện ra Tiểu Xuyên Xuyên ------- cũng chính là anh, không thấy đâu, cho nên nghĩ cách tìm một đứa bé lừa gạt anh.

Anh cảm thấy người con gái này đáng yêu muốn chết.

( Lầm rồi anh ơiii?)

Lệ Diệu Xuyên tương kế tựu kế: “Hạ Tiểu Khê, cậu bé chính là tiểu tâm can của em sao?”

Hạ Tiểu Khê muốn chối, nhưng nghĩ nghĩ, lại gật đầu: “Đúng a, anh nghe bạn nhỏ này nói rồi đấy, không cho anh yêu đương với tôi. Hay là chúng ta...”

Câu nói dối của Hạ Tiểu Khê có trăm ngàn chỗ hở, nhưng Lệ Diệu Xuyên không bới ra, mà ngồi xổm xuống, nhìn cậu bé trước mặt, hướng dẫn từng bước: “Vậy em có biết, người
chị mang em đi chơi này, tiền là do anh chi ra, nếu như anh không đồng ý...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net