C174: CỨU VỚT CÔNG CHÚA NGƯỜI CÁ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Đường đứng trên bờ không nhìn thấy tình huống dưới nước, cô chỉ có thể lo lắng chờ đợi, hi vọng Hạ Tiểu Khê có thể nhanh chóng cập bờ.

Nước biển phun trào, hình như có một bàn tay đang giơ lên.

Đường Đường nhìn chằm chằm vào mặt biển hoảng sợ gào thét: "Nhanh! Hạ Tiểu Khê hình như bị đuối nước!
Nhanh lên! Hạ Tiểu Khê bị đuối nước."

Cô cuống đến phát khóc, cô là vịt cạn, căn bản không dám xuống nước.

Thế nhưng vào thời khắc mấu chốt này, vừa lúc có một vị khách quý đến, mọi người đều tiến lên nghênh đón Giang Ngộ Bạch.

Đường Đường lớn tiếng gầm rú: "Cứu mạng! Có người rơi xuống nước! Hạ Tiểu Khê...Hạ Tiểu Khê...Hu hu..."

Nghe thấy tiếng hét chói tai, mắt thấy gợn sóng bên trên mặt biển càng ngày càng nhỏ...

"Tõm" một tiếng, một thân hình nhảy lên, anh giống như kình ngư, liều mạng bơi về phía Hạ Tiểu Khê.

Quần áo Giang Ngộ Bạch cũng không kịp cởi, trực tiếp nhảy xuống nước. Anh chỉ nghe thấy tên Hạ Tiểu Khê, không xác định người trong nước có
phải cô không. Nhưng, anh không cho phép có xảy ra bất kỳ chuyện gì!

Tầm mắt đột nhiên xuất hiện một mỹ nhân ngư đang cuộn mình, là Hạ Tiểu Khê!

Ba phút sau, anh ôm một cô gái sắc mặt trắng bệch, từ trong nước đi ra.

Hạ Tiểu Khê bởi vì uống mấy ngụm nước, lại thêm nhiệt độ nước quá thấp, cho nên trên mặt đã hơi tím tái.

Cảm giác rời khỏi mặt nước thật tốt, cô rốt cuộc cũng có thể hô hấp trở lại, thân thể đã mệt không còn tri giác, cảnh vật trước mắt, âm thanh bên tai
dần trở nên mơ hồ.

Tất cả xảy ra quá đột ngột, quay phim bên bờ giơ camera, vừa định buông xuống, đạo diễn Quách liền quát lớn: "Ai cho anh bỏ xuống! Mở ra cho
tôi! Còn anh nữa! Mau mang cho tôi xem!"

Trong màn ảnh, đột nhiên xuất hiện nhân vật chính, mặc một thân quần áo trắng, trên đầu chảy đầu nước, trong mắt đầy sự lo lắng và quan tâm.

Cảm xúc trên mặt nhân vật chính quá đỉnh rồi!

Mỗi một tấm hình, đều có thể nhìn ra trên mặt anh sự khẩn trương và đau lòng như cắt.

Trong lòng anh, nhiệt độ cơ thể của Hạ Tiểu Khê tăng dần trở lại, hơi lạnh trong mắt cũng tiêu tan.

"Cảm, cảm ơn anh."

Lông mày Giang Ngộ Bạch nhíu lại, anh vừa ở trên xe hóa trang xong, vừa xuống xe liền thấy có người kêu tên Hạ Tiểu Khê, xung quanh anh có rất nhiều nghệ sĩ tiền bối tiến đến, mà
anh không hề chào hỏi một tiếng, vọt thẳng đến bờ biển, lao người xuống nước.

"Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra một chút!"

"Không cần đâu."

Hạ Tiểu Khê lắc đầu, hiện trường có quá nhiều người, vì tránh gây phiền toái không cần thiết, cô chỉ có thể giả vờ xa cách Giang Ngộ Bạch.

"Đạo diễn Quách, những cảnh quay vừa rồi của tôi có sử dụng được không?"

Đạo diễn ra hiệu OK, Hạ Tiểu Khê cuối cùng cũng thở phào, sau đó nói cảm ơn với Giang Ngộ Bạch lần nữa: "Em không sao, thật đấy, anh đi quay đi, hi
vọng không chậm trễ các anh quay phim."

Giang Ngộ Bạch muốn điên rồi, từ lúc nào Hạ Tiểu Khê trở nên yêu công việc như vậy, cô không biết bộ dáng của cô bây giờ có bao nhiêu thảm hại, đáng thương không? Toàn thân đều là nước, còn tự cậy mạnh.

Không muốn lại nghe cô nói không sao, anh ôm cô từ dưới đất lên.

"A..." Cô sợ gãi kêu một tiếng: "Giang Ngộ Bạch, thả em xuống, để em tự đi!"

"Đừng quên em là người cá, đi được trên mặt đất sao?"

Nhìn bộ trang phục người cá trên người mình, cô lựa chọn không nói.

Trong lời bàn luận hâm mộ ghen tị của mọi người, cô được Giang Ngộ Bạch ôm đi về phía một gian phòng, đây chính là nơi tắm rửa thay quần áo.

"Wow, Giang Ngộ Bạch đơn giản chính là vương tử hoàn mỹ thế kỷ 21, nếu như có thể được anh ấy ôm, tôi xuống nước bơi cũng được!"

"Vận khí của Hạ Tiểu Khê cũng quá tốt rồi a?"

"Hu hu hu, làm sao bây giờ, cô nhìn dáng người ướt đẫm của Giang Ngô Bạch kìa, đường cong kia, cơ bụng như ẩn như hiện, con mắt tôi sắp mang thai rồi!"

Cố Tuyết Vi không thể kiên nhẫn nữa, ở bên hồ bị gió thổi hồi lâu, Hạ Tiểu Khê là cái thá gì, tại sao lại có năng lực khiến Giang đại thần lao xuống nước
cứu cô, làm chậm trễ công việc của đoàn làm phim còn chưa tính, còn dám ôm cổ Giang Ngộ Bạch không buông, thật sự coi mình là công chúa a!

Ở "Xin nhờ gia tộc" cô ta mới chính là công chúa của mọi người, còn Hạ Tiểu Khê chẳng qua chỉ là một tên sai vặt!

"Tuyết Vi, chuẩn bị một chút, mở máy!"

"Nhưng Giang Ngộ Bạch vẫn chưa tới."

"Anh ấy đi trang điểm, cô cứ quay trước đi."

"Được rồi!"

Cố Tuyết Vi di chuyển, đi vào chỗ Hạ Tiểu Khê trước đó mắc cạn, thế nhưng trên bờ cát rất ẩm ướt, hơn nữa còn có côn trùng đang bò, cô ta nhìn mấy
lần, không khỏi nhíu mày.

Mộ Địch biết Cố Tuyết Vi rất ghét bẩn, cũng rất sợ côn trùng, liền đề nghị với đạo diễn Quách: "Đạo diễn Quách, Tuyết Vi nhà chúng tôi hiện tại đang mang thai, bây giờ vẫn là buổi
sáng, trên mặt đất quá lạnh, nếu không tôi tìm cho cô ấy một tấm thảm sáng màu trải lên, miễn không bị cảm lạnh?"

Đạo diễn Quách là đạo diễn số một số hai trong nghề, đối với mỗi hình tượng đều có yêu cầu khắc nghiệt, đồng thời tính tình cũng nóng nảy, ông khó chịu nhất là những tiểu thịt
tươi bị một vết thương nhỏ liền kêu trời kêu đất, còn muốn cả đoàn làm phim vì vết thương của cô ta mà đình công một ngày.

Lại nhìn Cố Tuyết Vi, đoàn làm phim đã rất ưu tiên cô ta, cho cô ta tìm thế thân chứ không để cô ta tự mình xuống nước, hiện tại chỉ cần nằm trên bãi cát, còn muốn người khác kiếm
cho tấm thảm.

Đang định nổi giận, sản xuất Dương vội vàng nói thay Cố Tuyết Vi: "Đạo diễn Quách, đây là vợ nhà tài trợ, phiền ông cho tôi dàn xếp một chút."

Quyền lợi của đoàn làm phim, sản xuất thường thường lớn hơn đạo diễn, nhưng nếu như là đạo diễn lớn, đừng nói là sản xuất, cho dù là chủ tịch công ty truyền thông cũng phải nhượng bộ ông ta ba phần.

Mà đạo diễn Quách rõ ràng thuộc về vế sau.

"Thời gian một điếu thuốc, hiểu chưa?" Kiên nhẫn của ông có hạn, một điếu thuốc là thời gian dài nhất để chuẩn bị.

Đạo diễn Quách nhận lấy điếu thuốc của trợ lý, ánh lửa lúc sáng lúc tối cháy giữa hai ngón tay ông, ông phun một vòng khói, sản xuất Dương hiểu ý
nói cảm ơn, sau đó thúc giục trợ lý Cổ Tuyết Vi: "Được rồi, Mộ Địch, mau chuẩn bị tấm thảm cho Tuyết Vi đi."

"Cảm ơn sản xuất Dương, cảm ơn đạo diễn Quách."

Trợ lý Cố Tuyết Vi luống cuống tay chân, vội vàng chạy vào phòng nghỉ, cuối cùng cũng tìm được một tấm thảm màu sắc tương tự bãi cát, trải trên mặt đất.

Chờ Cố Tuyết Vi được người dìu nằm xuống, đạo diễn Quách đã không được vui cho lắm, đầu mẩu thuốc lá cũng
cháy đến cuối cùng, ánh mắt ông rơi vào cô gái vừa thay quần áo xong, ông gọi một người trong tổ trợ lý lại.

"Cô ấy là người vừa ngâm nước sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net