C182: QUY TẮC NGẦM ĐÀNG HOÀNG (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Tiểu Khê mới vừa lên tầng, đã thấy trợ lý của đạo diễn Quách đang đi xuống cầu thang, còn cầm hai chai bia
trong tay.

Cô gọi anh ta lại: “Trợ lý Vương, anh đang đi đâu vậy?”

Trợ lý biết Hạ Tiểu Khê, nói năng cũng khách khí hơn: “Hi, cô không thấy tôi đang đi đưa bia cho dạo diễn Quách sáo, ông ấy vừa mới ăn cơm, nhìn
thấy ánh trăng hôm nay sáng, men say với ý thơ đều lên hết, bảo tôi đi lấy bia, cùng ngâm thơ uống bia với ông ấy. Tiểu Khê, cô có biết uống bia không? Nếu không thì qua uống với
bọn tôi?”

“Không cần không cần, tôi không biết uống. Tôi cho rằng các anh chưa lấy cơm hộp, nên mang tới cho các anh.”

“Cô có lòng rồi, nửa giờ trước Tuyết Vi cũng đã đưa cơm tối đến cho đạo diễn Quách.”

“Được, vậy trợ lý Vương đi nhanh lên. Chắc đạo diễn Quách đang chờ anh đấy.”

Trợ lý Vương chào tạm biệt, rồi vội vàng đi xuống tầng.

Hắc, Hạ Tiểu Khê cười lạnh. Đạo diễn Quách rõ ràng đã ăn rồi, mà Cố Tuyết vi vẫn còn bảo cô đưa cơm tới, cô ngược lại muốn nhìn xem, lần này hai
người bọn họ muốn chơi trò gì.

Cô đứng ở trong hành lang không có bóng người, tầng của đạo diễn Quách ở, có tổng cộng có tám phòng.

Trên cửa mỗi phòng đều treo bảng, theo thứ tự là giám đốc sản xuất, đạo diễn, Cố Tuyết Vi và mấy nghệ sĩ khác.

Chỗ này được xây dựng khá đơn giản, đi ở trên sàn nhà còn phát ra tiếng vang cót két. Cô dán tai vào trên cửa phòng đạo diễn Quách, nghe động tĩnh bên trong.

Cô loáng thoáng nghe thấy mấy câu đối thoại, tuy không nghe hết rõ ràng, nhưng cô có thể khẳng định là, trong phòng có đàn ông, anh ta đang gọi điện thoại nói chuyện, trong giọng
nói còn không che giấu được sự phấn khích.

“Hắc, tôi sẽ nhanh chóng biết được mùi vị của người phụ nữ kia có ngon hay không thôi, cũng thua thiệt các cô thân thiết như vậy, yên tâm yên
tâm, ngày mai cô ta sẽ không thiếu cảnh quay đâu...”

Đây là câu nói đầy đủ nhất mà Lạ Tiểu Khê có thể nghe được qua lớp cửa.

Phụ nữ? Cảnh quay?

Chẳng lẽ ý của anh ta là có người muốn mượn thân thể của cô, để đạt được mục đích của mình, là Cố Tuyết Vi hả?

Hay là những người khác?

Để chắc chắn suy đoán trong lòng mình, cô lấy giấy bút ra, viết lên trên tờ giấy trắng một câu, rồi sau đó nhét vào trong cửa.

Cô khẽ gõ lên của mấy cái, rồi nhanh chóng lui về phía khúc quanh cầu thang trốn.

Quả nhiên, không bao lâu có một người đàn ông vóc người cao lớn bước ra từ trong phòng, anh ta còn cầm tờ giấy trắng trong tay, anh ta mắng
mỏ: “Chơi cái trò gì vậy.” Sau đó đóng cửa lại, đi thật nhanh về phía phòng của Cố Tuyết Vi đối diện, mở cửa, rồi đóng cửa lại.

Hắc, quả nhiên là Cố Tuyết Vi. Hạ Tiểu Khê chỉ viết một hàng chữ nhỏ đơn giản “Tình hình có biển, đi tới phòng của tôi.” lên trên giấy. Cô không để lại
tên, mà phản ứng đầu tiên của người đàn ông kia chính là đi tìm Cố Tuyết Vi. Điều này nói rõ, tất cả những chuyện này đều do Cố Tuyết Vi cử người sắp xếp.

Cô suy nghĩ, bây giờ Cố Tuyết Vi đã không kiêng kị nhắm vào mình, trong đoàn làm phim cũng trắng trợn sắp xếp chuyện cô âm thầm gặp mặt
chuyên viên quay phim, cô ta lại muốn sử dụng thủ đoạn cũ, chơi trò bắt gian tại giường, hay là thế nào?

Nhưng mặc kệ nói thế nào, cô phải mau rời khỏi chỗ này.

Cô vội vàng đi xuống tầng, bỗng, một tiếng gọi không nhẹ không nặng vang lên, làm cô bị dọa thiếu chút nữa đi đứng không vững, ngã xuống cầu
thang.

“Hạ Tiểu Khê!” Tiêu Dự đang đi lên phòng muốn tìm áo khoác cho Cố Tuyết Vi, nhìn thấy Hạ Tiểu Khê đang lẻ loi cầm hộp cơm.

Anh ta cũng nhìn thấy vẻ kinh hoảng trên mặt cô.

“Tiểu Khê, đừng sợ. Tuyết Vi không có ở đây... anh biết vì anh mà em đã rất thương tâm, mỗi lần nhìn thấy anh không phải muốn mắng anh, thì cũng
muốn tránh anh, anh đều có thể không so đo những chuyện đó, nhưng là bạn trai cũ cũ của em, anh cũng muốn cho em một lời khuyên thành thật, giới giải trí không thích hợp với em đâu, em không có định lực như
Tuyết Vi, em rất quật cường, nhưng cũng rất đơn thuần, nếu em cứ ở trong cái thế giới bẩn thỉu đó, anh sợ...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net