C186: CÔ LÀM CÁI GÌ VẬY?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập tức gương mặt xinh đẹp lộ ra ngoài.

Là nữ ngôi sao Lâm Mĩ Toa—

Lâm Mĩ Toa là bạn gái đương nhiệm của phó đạo diễn, vốn còn định giấu diếm, ai ngờ lại bị trợ lý không biết trời cao đất rộng này ở đây làm lộ ra!

“Sao lại?”

Mộ Địch kinh hồ, ai ngờ đến lại là “bốc” một tiếng, Lâm Mĩ Toa dùng sức tát cô ta một cái.

“Tôi và Cố Tuyết Vi từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, cô xem cái gì đây, dám đến kéo quần áo
của tôi!” Lâm Mĩ Toa thẹn quá thành giận, nói chuyện cũng rất khó nghe: “Giờ cô gọi Cố Tuyết Vi ra ngay cho tôi, tôi thật muốn nhìn, bình thường
cô ta dạy cô thể nào, lại dạy cô đến mức vô pháp vô thiên như thế!"

Ngọc nữ ngây thơ trước màn hình, ngoài đời lại kiêu ngạo trong ngành, đây là bí mật công khai trong giới giải trí này, hơn nữa ở nơi này còn có phó đạo diễn làm chỗ dựa cho cô ta, cô ta lại càng có thể ngẩng mặt hất cằm.

Thế nhưng mặt mũi đã vứt hết, vậy cô không ngại lôi theo Cố Tuyết Vi, trực tiếp xé rách mặt mũi khiến họ hiểu ra đây là sân nhà ai.

Người xung quanh nghe xong đều câm nín.

Mộ Địch nhìn cũng có chút hoảng thần: “Thật xin lỗi...”

“Đừng bộ làm tịch, mau đi gọi Cố Tuyết Vi! Tôi không muốn nghe cô nhiều lời vô nghĩa!”

Mạc Địch luống cuống tay chân đẩy cánh cửa đối diện – cửa phòng Cố Tuyết Vi ra. Mà cảnh tượng bên trong lại khiến hai chân cô ta phát run.

Trên người cô gái trong phòng có dấu hôn chói mắt, độ ẩm vừa giảm xuống, sắc mặt cô sớm đã trắng bệch.

Cô khàn khàn gọi tên Mộ Địch. “Tuyết... Tuyết Vi, sao cô lại...” Nhìn thấy người đàn ông nằm trên mặt đất, máu chảy thành sông kia, Mộ Địch thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

Ánh mắt Cố Tuyết Vi đỏ bừng, thanh âm ức chế không được mà run rẩy.

Đầu ngón tay cô ta trắng bệch, run run nhặt quần áo của mình từ dưới đất lên mặc lần lượt vào người, cái thứ nhất mặc ngược, cái thứ hai ngay cả cổ tay áo cũng không tìm ra, mặc nửa ngày cũng không mặc vào, cô ta sắp nổi điên.

Bỗng nhiên, cô nghe thấy xung quanh có tiếng người khác, là Tiêu Dự, anh ta bị người khác đánh ngất, còn nằm ở đây.

“Hự.” Cô cố nén thân thể đau đớn, mượn ánh trăng vội vàng mặc quần áo vào.

“Bên ngoài có người không?”

“Có, rất nhiều người.”

“Được, bây giờ tôi sẽ dẫn Tiêu Dự trốn ra bằng cửa sổ, cô giúp tôi đem tất cả chuyện xảy ra ở đây đổ lên đầu Hạ Tiểu Khê.”

“Tuyết Vi...” Giờ phút này Cố Tuyết Vi trấn định đến đáng sợ, nếu đổi thành cô ta đã sớm phát điên: “Cô không sao chứ.”

“Không sao? Làm sao tôi lại không sao được! Tất cả những gì tôi gặp hôm nay nhất định sẽ.khiến cô ta trả giá gấp bội!”

“Người kia? Cô nói là—Hạ Tiếu Khê?”

“Chính là cô ta! Cô ta cố ý viết tờ giấy, nhân lúc tôi ở trong phòng một mình lừa tên kia vào phòng tôi, hại tôi thiếu
chút nữa hiến thân!”

Trong mắt cô ta dâng lên hận ý không ngừng.

Cô ta vuốt ve phần bụng hơi nhô lên.

Không biết vì sao, hôm nay kinh hách quá độ, thân thể của cô cũng mất hết sức lực, cô không dám tiếp tục, nếu đứa nhỏ của mình vì chuyện này
mà xảy ra chuyện gì không may, con bé chết tiệt kia cho dù xuống địa ngục cũng không đủ để chôn cùng con mình!

Cố Tuyết Vi dán sát bên tai Mộ Địch, nói nhỏ vài câu.

“Biết làm như thế nào chưa?”

“Biết, đã biết—”

Vừa dứt lời, cô đã bị Cố Tuyết Vi cầm lấy dao gọt hoa quả đâm cho cô ta một nhát. Sau đó, Cố Tuyết Vi kéo Tiêu Dự nhảy từ cửa sổ xuống.

Nơi này chỉ cao bằng nửa căn phòng, chuẩn bị tư thế tốt cơ bản có thể vững vàng rơi xuống đất.

Thấy Cố Tuyết Vi đã an toàn rời đi, Mạc Địch ôm lấy hai tay đau đớn, rống to xông ra ngoài.

“Không tốt, không tốt ! Hạ Tiểu
Khê giết người!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net