C192: EM MUỐN MỜI TÔI NGỦ VỚI EM?_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng Hạ Tiểu Khê rỉ máu, không thể để cô yên lặng tự phụ một chút sao?

Vẻ mặt cô cầu xin cầm khăn tay, tay trái kéo chăn lên che người, ở trong chăn lau sạch cơ thể ẩm ướt của mình.

Lệ Diệu Xuyên này thật đủ “tri kỷ”, trên người trống không, không cần cô phải mệt nhọc cởi quần áo.

Lệ Diệu Xuyên thưởng thức nhìn cái chắn không ngừng ngọ nguậy kia.

Sau đó, Hạ Tiểu Khê vén ra một góc, ló cái đầu nhỏ ra: “Xong rồi.”

Anh nhìn cô, một tay cởi quần áo trên người, Hạ Tiểu Khê luống cuống, vội reo lên: “Tôi thật sự không lạnh mà, thật đấy!” Cho nên không cần phục vụ ngủ chung ấm áp đâu!”

Anh nghiền ngẫm cười một tiếng: “Hạ Tiểu Khê, đầu óc em đang suy nghĩ cái gì đây? Cho rằng tôi muốn ngủ với
em sao?”

Anh không có đam mê chiến đấu máu me sao.

“Ôi, chẳng lẽ không đúng?!” Cô thốt ra.

Trên đầu cô được phủ một cái áo sơ mi trắng.

Anh từ chối không cho ý kiến, hừ nhẹ một tiếng, sau đó ra lệnh: “Mặc quần áo vào.” Nơi này không có quần áo để cô thay, anh chỉ có thể chia sẻ quần áo của mình với cô.

Trong áo sơ-mi còn có mùi thơm cơ thể đàn ông dễ ngửi, mùi hương thơm ngát khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Cô như sóc con trộm quả thông, lấy móng vuốt bắt lấy áo sơ-mi bỏ vào trong chăn, sau đó nhanh chóng mặc lên, cái đầu nhỏ mới lộ ra ngoài
không khí lần nữa.

Cơ bụng tám múi đang đập vào mắt cô.

(Không phải sáu múi nữa, là tám múi)

Trong đầu cô lập tức hiện lên một câu nói, tuyệt cú mèo.

Đúng vậy, vóc người này, thực sự là tuyệt cú mèo.

Để xua tan suy nghĩ tà ác của mình, cô mở miệng hỏi: “Lệ Diệu Xuyên, tôi có thể mạn phép hỏi tại sao anh lại xuất
hiện ở đây được không?”

“Em bắt đầu quan tâm cuộc sống riêng của tôi rồi?”

“Không phải ý này a, tôi chỉ tò mà thôi.”

“Vậy tại sao em không tò mò tại sao em lại xuất hiện ở đây?”

Cô ngồi dậy: “Tôi bị rơi xuống nước, sau đó bị cuốn đến nơi này.” Cô bỗng nhíu mày lại: “A! Giờ tôi phải nhanh chóng về tổ thôi, nếu như cả đêm tôi
không về, bọn họ sẽ lo lắng chết mất.”

“Ngây thơ!”

Hiện tại toàn bộ người trong đoàn làm phim đều đã chạy đến bên dòng suối vớt thi thể, những người đi tìm cô, chẳng qua là ôm ý nghĩa sống phải
thấy người chết phải thấy xác, muốn trói cô lại thôi.

“Những người đó đang lan truyền em vì diễn mà hiến thân, cũng vì tranh chấp mà giết người.”

Vẻ mặt Hạ Tiểu Khê kinh ngạc: “Diễn cái gì?” Cô không dám nghĩ tới chuyện đoàn làm phim sẽ cho cô thêm đồ ăn, thế mà còn khát vọng được diễn thêm?

Hơn nữa: “Hiển thân? Giết người? Sao tôi lại không biết? Ai chết rồi?”

Ai chết rồi, Lệ Diệu Xuyên không quan tâm.

Anh chỉ quan tâm, người phụ nữ của anh, không thể chịu một chút uất ức.

Lần này, là ai nhắm vào cô?

“Không cần suy nghĩ nữa, mau ngủ đi!”

Những chuyện khác đã có anh, cô không cần lo lắng bất cứ điều gì.

“Nhưng mà...”

Lệ Diệu Xuyên: “Nhưng nhị cái gì? Chẳng lẽ em muốn mặc bộ quần áo này về tổ sao?”

Hạ Tiểu Khê nhìn đôi chân trần của mình, hỏng bét, cô còn đang đến kỳ nữa chứ.

“Trước khi đi ngủ, tôi có thể nói một thỉnh cầu nho nhỏ không?”

“Nói.”

“Tôi muốn mặc quần, còn có bên dưới, tôi không muốn máu nhuộm ga giường.”

Lệ Diệu Xuyên hiểu rõ ý cô: “Biết rồi, ngủ đi.”

“A, vậy tôi ngủ, anh cũng ngủ ở đây?”

Cô chỉ muốn đảm bảo an toàn của mình, cô không muốn chung giường chung gối với anh.

Mà người đàn ông bên giường lại cố ý bẻ cong lời cô.

“Đây là em đang mời tôi ngủ với em sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net