C194: ĐỂ TÊN CẬU LƯU DANH SỬ SÁCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Bây giờ cậu có thể đi về tự trải nghiệm những trang Phục! Nữ! Tính! Này cho tôi! Thiếu một bộ trừ một năm tiền lương, thiếu hai bộ, ngày
cái tên Tần Nặc sẽ bị xóa khỏi trong danh sách nhân sự cao cấp của phủ tổng thống!”

“Những loại đồ chơi đó không có size của tôi?” Anh ta cố giãy dụa lần cuối.

“Đồ Tần Nặc cậu muốn, còn có chuyện không mua được?”

Liệu anh ta có nên khen một câu tổng thống đại nhân ngài đúng là nhìn thấu mọi việc không, hu hu hu, vì sao tổng thống luôn không phát hiện ra
trái tim đầy nhiệt huyết của anh ta luôn sôi trào vì chuyện giường chiếu của tổng thống đại nhân chứ. Thế mà người đàn ông vô tình lại làm như
không thấy, còn đối xử máu lạnh với anh ta.

Anh ta không phục, anh ta tủi thân a!

Tần Nặc kêu trời trách đất, bị một ánh mắt của đại ma vương dọa do im miệng đánh rắm.

“Cậu còn có 5 tiếng.”

Tần Nặc co chân lên chạy, còn làm bộ khóc thút thít, bấm điện thoại lái xe: “Mau mau mau, trở về! Đêm nay tôi
không thị tẩm, không, không qua đêm ở đây, anh mau mang đồ tình thú đến đây cho tôi, đúng, anh không nghe lầm đâu! Đừng nói nhảm nữa, mau mang tới! Trễ thêm một giây nữa là anh với tôi cùng nhau về nhà làm ruộng đấy!”

Một phút ngắn ngủi, Tần Nặc tựa như vòi rồng, biến mất không thấy bóng dáng.

Trên mặt Lệ Diệu Xuyên không một gợn sóng, như thể vừa đuổi đi một con muỗi đáng ghét, một tay anh cầm đồ trên đất, sau đó quay vào phòng.

Tần Nặc không hổ là bạn của phái nữ, chuẩn bị đồ cho phụ nữ hết sức tỉ mỉ, ngay cả thứ như lược cũng chuẩn bị luôn.

Anh đứng ngây người bên cạnh giường cô, nhìn ngắm người phụ nữ trên giường đang ngủ say sưa.

Mái tóc dài của cô rơi trên bờ vai, có một sợi dính trên đôi môi mềm của cô.

Anh không tự chủ vươn tay, vuốt sợi tóc ra sau.

Cô như cảm nhận được xúc cảm trên môi, ưm một tiếng mấp máy môi, thời khắc này cô ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, trên mặt, trên môi tràn
ngập tia sáng.

Không biết trong miệng Hạ Tiểu Khê đang nói gì, khẽ trở mình, phút chốc hai cái chân dài đá chăn ra.

Hầu hết của Lệ Diệu Xuyên lăn lộn, sợ cô bị cảm lạnh, cẩn thận đắp chăn lên chân cô, từng động tác vô cùng chậm rãi, sợ làm cô thức giấc.

Vẻn vẹn 5 phút kia, làn da tuyết trắng, cặp đùi thon dài không ngừng đập vào võng mạc anh.

Lúc trước anh luôn cảm thấy chân cô rất ngắn, đứng bên cạnh anh chỉ đến bả vai anh.

Nhưng giờ phút này anh thu lại suy nghĩ sai lầm đó, chân cô gái này rất dài, mà còn cong cong rất mê người, tay của anh như tàn thuốc nóng rực.

Trong mộng, dường như có một ngọn lửa đang cháy lên trong cô.

Trong cơ thể như có một ngọn lửa, lan ra khắp nơi trong cơ thể.

Xúc cảm khó hiểu khiến cô mở mắt, ánh đèn trong phòng rất yếu, nhưng không gây khó khăn cho cô trong việc nhìn rõ mọi thứ. Giờ phút này một
người đàn ông đang dùng một tư thế vô cùng mập mờ cầm chân cô.

Vừa như đau khổ, lại vừa như khát vọng.

Không phải là tên đàn ông này nhân lúc cô đang ngủ, muốn làm chuyện trái với trời đất với cô chứ?

Thật sự là không thể nhịn!

“Lệ Diệu Xuyên!” Cô hoảng sợ gào thét: “Tôi biết anh không phải chính nhân quân tử, nhưng anh cũng không thể nhân lúc tôi đang ngủ mà sàm sỡ tôi chứ?!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net