C198: NGỦ NGON, TIỂU LỆ DIỆU XUYÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Được rồi, ngủ ngon!" Sau khi chúc ngủ ngon, cô hoàn toàn giả chết, trực tiếp đưa mông về phía anh, để anh tự sinh tự diệt.

Lệ Diệu Xuyên nhíu mày.

Phụ nữ như vậy quả thực làm người ta vừa hận vừa yêu, còn anh, đáng chết, lại không có cách gì với cô!

Đêm khuya vắng người.

Hạ Tiểu Khê ngủ đến bất tỉnh nhân sự, mà người nào đó lại khó chịu cả đêm.

Điện thoại reo liên tục.

Lệ Diệu Xuyên lấy điện thoại ra, thấy mấy tấm hình Tần Nặc hóa trang phụ nữ lòe loẹt.

Đồng phục y tá, báo vằn, mèo...

Rất tốt, mấy tấm hình yêu ma quỷ quái này thành công xua tan dục vọng của anh.

Anh qua loa trả lời vài câu – Chụp đẹp lắm, tháng sau gấp đôi tiền lương.

Tần Nặc nhận được trả lời liền hưng phấn xoay tròn nhún nhảy ba vòng tại chỗ.

Hô hô hô, Tổng thống quả nhiên thương anh ta, anh ta tùy tiện hóa trang cũng có thể được khen thưởng như vậy! Thật cảm động!

Hôm sau.

Hai người trên giường bị gà rừng trong bụi cỏ bên ngoài đánh thức, sáng sớm sẽ tới cửa nhà bọn họ báo sáng, hại cô ngủ không đủ, nhìn thấy gà là chán sống.

Sao đây, vừa nghe gà gáy, đói bụng rồi.

Cô ngáp, phát hiện Lệ Diệu Xuyên đang ở trần, ung dung nhìn cô. Cô không ngạc nhiên như những lần trước, có thể là ngủ một hồi thì ngủ say trong truyền thuyết.

Câu nói đầu tiên của cô là: “Lệ Diệu Xuyên, con gà bên ngoài có ăn được không?”

Lệ Diệu Xuyên: “...”

Nửa giờ sau, bọn họ ngồi bên suối gặm thịt gà đặc vụ nướng cho bọn họ.

Tuy nói sáng sớm đã ăn thịt thì không dinh dưỡng lắm, nhưng không có cách nào, cô đói, hơn nữa tối qua hai người tư tưởng lớn đại chiến ba trăm hiệp,
hại cô mất thể lực, bụng đói ùng ục.

Không biết tại sao, thịt gà mập mà không ngán, cũng có thể vì người bên cạnh ăn cùng, đẹp trai mà không tầm thường, cô cảm thấy thức ăn trong miệng cũng trở thành mỹ vị.

Ba phút sau, lão gia tử từ trong xe nhà* bước xuống, từ xa đã ngửi được mùi thơm, bụng cũng không chịu thua kém kêu lớn.

(*) Tương tự như Limousine, trong xe có đầy đủ đồ dùng như căn nhà mini di động.

Lão gia tử đi tới bên cạnh bọn họ, thấy thịt gà nướng trên vỉ nướng, còn có mùi hương ngào ngạt, ông chảy nước miếng ròng ròng: “Đứa nhỏ, ông có thể ăn một miếng không?”

Ông cố ý ngồi cạnh Hạ Tiểu Khê, hôm nay nha đầu này đã thay quần áo khác, rất hiển nhiên là kiệt tác của cháu mình.

“Dĩ nhiên! Ông nội, cánh gà này cho ông nội, thịt chỗ này ngon nhất, ông cũng sẽ cắn nổi, hơn nữa cháu còn có
nước ấm đây, cháu rót cho ông một ly
nha.”

Miệng lưỡi nha đầu này quá ngọt rồi, một tiếng một tiếng ông nội, còn nhường cánh gà ngon mềm nhất cho ông, ông rất vui mừng.

Ông ăn vài miếng, không quên dò hỏi: “Cháu gái, tiểu bảo bối nhà chúng ta đâu?”

Tiểu bảo bối? Còn nhà chúng ta?

Hạ Tiểu Khê chần chừ mấy giây.

Lão gia tử bổ sung: “Chúng là đứa nhỏ trên màn hình điện thoại cháu.”

Cô phản ứng kịp, cười rực rỡ: “A, Tiểu Xuyên Xuyên à, cậu ấy đã về nhà.”

Tiểu Xuyên Xuyên? Nhũ danh của đứa bé này cũng rất đặc biệt, Lệ Diệu Xuyên, Tiểu Xuyên Xuyên! Rõ ràng chính là con của Lệ Diệu Xuyên, là chắt của ông, chắc chắn không sai!

Lão gia tử hơi kích động, hỏi mấy câu liên tiếp: “Tiểu bảo bối bao nhiêu tuổi? Một mình cháu sinh con rất cực khổ phải không? Khi nào dẫn đứa bé về Lệ gia?”

Hạ Tiểu Khê: “Ông nội, ông hiểu lầm rồi, cậu ấy và Lệ Diệu Xuyên...” Không có quan hệ gì a! Có phải ông nội cho rằng đứa bé này là do cô sinh, hơn
nữa là con của Lệ Diệu Xuyên không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net