C35: CÙNG GIƯỜNG CHUNG CHIẾU (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ồ đúng rồi, phu nhân đừng quên lau người cho chồng cô nhé."

Không biết có phải cô nghe nhầm hay không, mà cô có cảm giác lúc Tần Nặc nói đến hai chữ lau người, trong mắt anh ta toát ra ý tứ vô cùng mập mờ.

Mấy ngày tới Tổng thống đại nhân không thể tùy tiện chạm vào nước, mà anh chàng này lại là một người đàn ông cho dù chỉ bị người trái đất chạm nhẹ vào mình cũng sẽ buồn nôn đến mức ăn không ngon, loại nhiệm vụ
gian khổ kiểu này chỉ có thể giao lại cho Hạ Tiểu Khê thôi.

Dù sao, cô gái này cũng không chỉ từng 'ngủ' với tổng thống một nước mà vẫn bình yên sống sót cho đến giờ, huống chi, tối nay anh ta còn nhìn thấy bộ dạng lúc tổng thống đại nhân ôm lấy cô nhóc, khiến anh ta tưởng rằng mình đang gặp phải ảo giác, kinh ngạc đến thiếu chút nữa đạp chân ga lao thẳng vào tường.

Chắc hẳn là tổng thống đại
nhân sẽ rất hài lòng với sự dụng tâm này của anh ta nhỉ? Nói không chừng, anh ta sẽ rất nhanh được thăng chức tăng lương, làm rạng rỡ tổ tông ấy chứ!

Tần Nặc đứng trong phòng mà chìm ngập trong cảm xúc mênh mông, nháy mắt trao đổi ánh mắt với ngài tổng thống.

Nếu như không phải hiện giờ
thân thể Lệ Diệu Xuyên vẫn chưa khôi phục, không thể dùng sức được, hoặc là trong ngăn kéo có súng, anh nhất định sẽ không chút do dự cho cái tên cấp dưới tự cho là đúng này một súng.

"Tần Nặc, anh xem nơi này lớn
như vậy, nhất định là còn căn
phòng khác đúng không? Tôi
không cần ở một chỗ tốt thế
này đâu, chỉ cần có một chiếc
giường thôi là tôi có thể ngủ
được mà."

Vậy lẽ nào nếu chen chúc cùng
người đàn ông này chung một
chiếc giường thì không ngủ được hả?

"Xin lỗi, phu nhân. Tòa thành này là một trong những sản nghiệp của Lệ tổng ở Trung Quốc, rất ít khi đến đây, cho nên những nơi khác chỉ để không mà thôi." Tần Nặc ngoài cười nhưng trong
không cười giải thích.

"Ý của anh là..."

"Đúng vậy, ý của tôi chính là tuy nơi này nhiều phòng, nhưng chỉ có mỗi căn phòng này có giường thôi."

Vì để tổng thống đại nhân sớm
ngày ôm được mỹ nhân vào trong ngực, ngày hôm nay anh ta đã dùng rất nhiều tâm huyết, sai người chở hết những chiếc giường dư thừa khác trong căn nhà này ra ngoài, anh ta đã làm bao nhiêu việc vì tổng thống đại nhân như vậy, dễ dàng lắm sao!

"Được rồi, sắc trời cũng không còn sớm, tôi ra ngoài trước đây." Rõ ràng thân là trợ thủ đắc lực của ngài tổng thống, đáng lẽ trước mặt tổng thống phải cung cung kính kính mới đúng, nhưng giây phút này trong lòng Tần Nặc lại thấy nhộn nhạo, trong đầu hiện lên mấy hình ảnh cấm trẻ
em nhìn, miệng cười toe toét chạy ra khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại hai
người.

Lệ Diệu Xuyên với vẻ mặt không thèm quan tâm nằm trên giường, Hạ Tiểu Khê bước lại gần, vừa mới trải qua màn 'chạy trốn' kịch liệt lúc nãy, mồ hôi trên trán cô khiến tóc mái dính bết lại, cô giơ tay gạt chỗ tóc mái đầy mồ hôi chướng mắt ra, sau đó bước lại gần xem xét vết thương của Lệ Diệu Xuyên.

Chỗ mà mấy tên bắt cóc kia tiêm vào sao lại là nơi khiến người khác đỏ mặt như vậy, ở mặt trong đùi... tài nghệ này cũng quá cao siêu luôn rồi!

Hạ Tiểu Khê khó thích ứng nuốt một ngụm nước miếng, tròng mắt ướt át cẩn thận quan sát gương mặt tuấn tú của anh "Còn không mau bỏ cái tay của cô ra!"

Biểu tình của Lệ Diệu Xuyên cho thấy anh đang khó chịu, ngó chừng bàn tay Hạ Tiểu Khê đang đặt trên bắp đùi mình, cô nàng đáng chết này còn chưa gội đầu thì thôi đi! Khí lực lại còn lớn như vậy

Chỗ chảy máu khó khăn lắm mới
ngừng chảy, bị cô đè lên như vậy, thiếu chút nữa lại rỉ ra...

"Ồ, thật xin lỗi."

Cô cũng không cẩn thận thôi mà, vì quá khẩn trương nên lúc nhìn thấy vết thương lại quên mất tay mình đang đặt lên bắp đùi quý giá của anh ta

"Tay cô quá bẩn!"

Khuôn mặt Lệ Diệu Xuyên đầy vẻ khó chịu, thấy trên tay cô đầy mồ hôi, chữ ký trong lòng bàn tay cũng nhòe nhòe.

"Tại sao người anh lại bẩn thế này! Anh nhìn xem, chữ ký mà
Giang Ngộ Bạch hảo tâm ký cho tôi cũng mất tiêu rồi..."

Trong nháy mắt khuôn mặt Lệ
Diệu Xuyên liền đầy vạch đen!
Loại con gái ngu xuẩn thế này,
tại sao lại xuất hiện trong vòng
100m quanh anh kia chứ?!

"Rửa tay hay là 500 vạn?"

"Anh coi tôi là cái loại để ý đến
tiền sao? Chỉ mỗi năm trăm vạn mà có thể mua được chữ ký mà nam thần của tôi đích thân ký sao? Ngu ngốc!"

Hạ Tiểu Khê vừa nói năng đây
hùng hồn đầy lý lẽ giơ chữ ký
trong lòng bàn tay mình ra, vừa nhanh như chớp chạy về phía nhà tắm.

"Hừ, rửa thì rửa!"

Hạ Tiểu Khê lảm nhảm mấy câu lợi hại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net