C43: OAN GIA NGÕ HẸP (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái người đàn ông phúc hắc này, lúc trước còn nói chấp thuận cho cô quyến rũ bất cứ người nào, bây giờ lại lật lọng ngại cái này ngại cái kia, anh ta cho rằng mìnhỏ mắc chứng đa nhân cách hả!

“Tiểu Khê, hai người đang nói cái gì vậy? Quyến rũ cái gì? Quyến rũ cái gì?”

Đáng chết, cái tên Lệ Diệu Xuyên này phát ngôn chẳng phân biệt trường hợp gì cả, mấy lời thầm kín thế này mà cứ nói oang oang ra!

“A, Giang đại thần, đây là anh trai tôi, vừa rồi anh ấy nói với tôi, chọn đàn ông thì phải chọn người cứng rắn." Cô nhéo vào cánh tay săn chắc của Lệ Diệu Xuyên ngồi bên cạnh, tiếp tục
nói: “Anh nhìn này, bắp thịt
cứng rắn thế này, mới có năng lực bảo vệ phụ nữ.”

Tuy cô vừa giải thích còn vừa
minh họa, muốn nói cho người
đàn ông ngồi phía đối diện nghe, vừa rồi Lệ Diệu Xuyên nói là: “Cứng rắn” chứ không phải là “Quyến rũ”, nhưng rõ ràng là chữ: “Cứng rắn" có lực sát thương còn lớn hơn so với  “Câu dẫn” .

Giang Ngộ Bạch đưa ánh mắt dò xét lên trên người mình, sau đó nở nụ cười thuần khiết nói: “Yên tâm, vào lúc quan trọng, tôi tuyệt đối sẽ cứng rắn...”

Lệ Diệu Xuyện nghe xong, sắc mặt rõ ràng lại đen hơn.

“A a a, tôi quên mất không giới
thiệu, đây là anh trai tôi, lúc trước chúng ta đã từng gặp nhau rồi. Anh, người đang ngồi phía đối diện chính là Giang Ngộ Bạch em đã từng đề cập với anh đấy.”

Hạ Tiểu Khê đứng dậy, nhiệt tình giới thiệu hai người với nhau.

“Thì ra anh là anh trai của tiểu
Khê, xin chào Hạ tiên sinh.”

Giang Ngộ Bạch thân thiện đưa tay ra.

Ngón tay của anh ta vừa thon lại vừa dài, thiếu chút nữa làm Hạ Tiểu Khê nhìn đến ngây ngô.

Bởi vì xem phim Hàn quá nhiều, nên bây giờ cô nhìn đàn ông đều nhìn đôi chân dài trước, rồi nhìn đến đôi tay thon dài, rồi cuối cùng mới nhìn đến gương mặt.

Rõ ràng, mỗi một tấc da tấc thịt trên người Giang đại thần, đều phù hợp với style của cô. Ngón tay vừa dài lại vừa trắng, lúc nắm chắc chắn sẽ rất ấm áp, rất có cảm giác an toàn, phải không?!

Lệ Diệu Xuyên vốn không muốn đáp lại, nhưng vừa nhìn thấy người phụ nữ ngu xuẩn đang ngồi bên cạnh mình, dường như bị người đàn ông đáng chết trước mặt này làm điên đảo, còn dám!

Còn dám đẩy tay anh ta ra!

Lệ Diệu Xuyên tức giận trước nàng một bước cùng Giang Ngộ
Bạch bắt tay một cái.

“Tôi họ Lệ.”

Thì ra bọn họ không phải là anh em ruột, không trách dáng dấp của bọn họ không giống nhau tý nào.

Nếu thả người đàn ông họ Lệ này vào giới giải trí, anh ta tin tưởng người đàn ông này sẽ không mất quá nhiều thời gian để trở nên nổi tiếng, có thể nhanh chóng giành vai nam chính trong mấy bộ phim, nhưng anh ta thấy người đàn ông này có vẻ không dễ gần lắm.

“Phốc”, quả táo nhỏ mà Giang Ngộ Bạch nhét ở trong ngực, lăn lông lốc đến trên bàn.

Giang Ngộ Bạch nhìn xung quanh không có ai nhìn về phía mình, anh ta tự mình sửa lại: “Đồ lót” của mình, bình tĩnh nhét quả táo trở lại, một loạt động tác này, để cho Hạ Tiểu Khê nhìn đến ngây người lần nữa.

Không phụ sự mong đợi của mọi người, giọt cà phê cappuccino vương ở khóe môi dần nhỏ xuống, cô vội vàng lấy khăn giấy lau, nhưng vẫn có giọt cà phê chảy dọc vương trên cổ áo của cô.

Hạ Tiểu Khê giống như tiểu
bạch thỏ vô hại, điềm đạm đáng yêu đưa tay về phía Lệ Diệu Xuyên, cầu khăn giấy.

Nhưng người đàn ông bị bệnh
cuồng sạch sẽ này, lại làm ra vẻ
chê trách, tránh tay nhỏ của cô.

Vì vậy Hạ Tiểu Khê không nói hai lời, trực tiếp lấy tay bẩn vỗ lên bả vai của Lệ Diệu Xuyên, rồi nói bằng giọng điệu vui vẻ:

“Anh, phiền anh nhường đường, em muốn đi vào phòng vệ sinh.”

Lệ Diệu Xuyên hiếm khi phản xạ chậm hai giây trợn mắt nhìn cô, sau đó hơi nghiêng người cho cô len ra.

Hạ Tiểu Khê lau sạch vết cà phê dính ở trên khóe môi và cổ áo ở trong phòng vệ sinh, lúc rời đi, cô vô tình đụng phải cô gái tóc dài bên cạnh đang dùng son môi DIOR bổ trang lại.

Bởi vì lực tác động này, người phụ nữ vô tình đánh son lem ra khỏi viền môi, cô ta trợn to hai mắt, không nhịn được hét lên với Hạ Tiểu Khê: “Cô có bệnh hả? Có phải mắt cô bị mù hay không?!”

Hạ Tiểu Khê liên tục nói xin lỗi: “Thật xin lỗi thật xin lỗi! Tôi không cố tình đâu! Vừa rồi tôi thật không nhìn thấy cô..."

Lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sửng sốt.

“Là cô?”





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net