C52: KHÔNG CHO PHÉP NHẶT TIỀN (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô chỉ rất đơn thuần muốn hỏi anh ta, anh đã ra giá chiếc nhẫn kim cương có giá trị liên thành mà bọ họ xem hồi kia bao nhiêu.

Những lời đến khóe miệng, cô lại đảo mắt suy nghĩ lại, cho dù anh có ra giá mấy chục triệu, thậm chí mấy trăm triệu để mua chiếc nhẫn kim cương kia, nó cũng không liên quan gì tới cô, đúng không?!

Mặc dù da mặt của cô rất dầy, nhưng cô cũng không tiện đến nỗi muốn lấy không của người khác thứ đáng giá như vậy, hơn
nữa còn là thứ có ý nghĩa tượng trưng như chiếc nhẫn kim cương.

Dù sao, hôm nay người họ Lệ này có thể tìm được một nơi như vậy, cùng diễn một vở kịch với mình, trăm phương ngàn kế cho mình mặt mũi, mình thật sự đã rất thỏa mãn rồi.

“Anh xem, sắc trời cũng không còn sớm nữa, có phải chúng ta nên đi ăn gì đó hay không?”

Lệ Diệu Xuyên vốn định trực tiếp đưa Hạ Tiểu Khê trở về nhà ăn tối, nhưng dáng vẻ mau thả tôi xuống của Hạ Tiểu Khê, cộng thêm biểu tình tôi muốn ăn thịt của cô nữa, đã làm noron thần kinh trong đầu Lệ Diệu Xuyên đình công nửa phút.

“Em muốn ăn cái gì?”

Hạ Tiểu Khê lập tức chỉ chỉ về
phía một quán thịt nướng: “Mỹ
sắc” đang mở cửa bán hàng ở
ngoài cửa sổ: “Cái quán kia kìa,
anh xem, hình như hôm nay quán đó vừa mới khai trương, giảm giá 50% đấy, rẻ đến phát
khóc đi được!”

Lệ Diệu Xuyên vừa nhìn thấy hai chữ: “Mỹ sắc” thô tục này, anh thật sự đã không muốn đáp lại người phụ nữ này nữa, nhưng mắt thấy Hạ Tiểu Khê muốn mở cửa xe nhảy xe, chỉ trực chạy về phía quán thịt nướng đó, Lệ Diệu Xuyên khẽ thở dài, bảo tài xế tìm chỗ dừng xe.

Vừa xuống xe, anh đã cầm lấy
khẩu trang tài xế đưa cho mình ra, đeo lên.

Ở những nơi nhiều người thế này, thân phận của anh luôn là một quả bom hẹn giờ, nơi này không giống với cửa hàng trang sức DT luôn giữ bí mật thông tin của khách hàng một cách nghiêm ngặt, hơn nữa các biện pháp an ninh cũng đều mang đẳng cấp quốc tế, ở nơi đó, anh còn có thể buông lỏng cảnh giác, nhưng bây giờ nhìn thấy quán ăn đang nhộn nhịp khách ra vào, anh không khỏi nhíu chặt mày lại.

“Đuổi theo, luôn luôn phải bảo vệ Lệ thiếu an toàn.” Ba đặc vụ đi theo sát xuống từ trên một chiếc xe chống đạn nhỏ, đây là những vệ sỹ đặc biệt Tần Nặc đã an bài cho Lệ Diệu Xuyên.

"Dạ!”

"Dạ!”

Hạ Tiểu Khê vốn giống như con
ngựa hoang chỉ cần bỏ dây cương đã chạy mất, cô đang đi trước dẫn đầu, đột nhiên dừng bước lại, sững sờ đứng yên tại chỗ.

“Làm sao? Không muốn ăn ở đây nữa?” Lệ Diệu Xuyên đi tới bên cạnh cô hỏi.

Hạ Tiểu Khê hơi mím môi, không ngừng dùng ánh mắt ám chỉ Lệ Diệu Xuyên nhìn xuống dưới chân của mình, Lệ Diệu Xuyên hơi hạ thấp tầm mắt, phát hiện ra Hạ Tiểu Khê đang khoa trương, giẫm chân lên một đồng mao gia gia đỏ chói.

“Lệ thiếu, anh mau nhìn xung quanh xem có ai đang chăm chú nhìn chúng ta hay không cho tôi, nếu không có, a ha ha ha ha ha...”

Hạ Tiểu Khê phát ra chuỗi tiếng cười thô bỉ.

“Em rất thiếu tiền hả?”

“Ừ?” Hạ Tiểu Khê mờ mịt.không hiểu anh muốn nói gì.

“Hay là tôi không có tiền cho.em ăn cơm?”

“Không không không...”

“Vậy em đứng chết dí ở đây nhìn chằm chằm vào đồng tiền này làm gì.”

Cô thật sự không thể bắt bẻ được gì trong ba câu của anh. Nhưng mà, đây chính là khoản: “Của bất nghĩa: “lớn nhất cô có thể nhặt được trong năm nay, nếu không nhặt, lúc trở về cô nhất định sẽ buồn đến quên ăn quên uống, thống khổ khoảng mấy ngày liền!

“Nếu Hạ tiểu thư có sở thích nhặt tiền, tôi không ngại hôm nào đó mang em đến ngân hàng, để em nhặt tiền cả đời.”

Cái tên đàn ông nghiêm túc này thật sự không hiểu phụ nữ gì cả, hừ!

Bụng cô lại vang lên tiếng “ọc ọc ọc”: “Thôi quên đi! Coi như chị đây không có duyên với tờ mao gia gia này vậy!

Hạ Tiểu Khê dẩu miệng, cực kỳ khó khăn lấy chân ra khỏi tờ tiền, sau đó làm ra vẻ quyết liệt bước đi, vừa đi vừa nói.

“Chờ đã! Tôi muốn ăn thịt!”





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net