C70: AI BẢO ANH ĐÚT? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quốc tế ảnh thành đỗ so với thính.

500 đồng một vé xem phim, vậy mà vé đã bán hết veo chỉ trong vòng 5 phút. Hạ Tiểu Khê cầm hai chiếc vé VIP trên tay, hai bên cánh tay kẹp một ly coca, một bộp bắp rang bơ, đi qua trước mặt những fan hâm mộ không mua được vé đang đứng chật kín ở hành lang chờ đợi thần tượng của mình.

Ngồi vào vị trí trung tâm của hàng ghế thứ ba, cô chỉ vừa mới vắt chéo hai chân, đã thấy bóng người có anh khí bức người ngồi xuống ghế bên cạnh, Lệ Diệu Xuyên mặc bộ đồ màu đen, sống mũi đeo chiếc kính râm màu đen của Gucci, ngay cả trên mặt cũng
khoa trương đeo khẩu trang kín mít.

Có đứa ngốc nào đi xem phim
ngoài rạp mà lại đeo kính râm
không? Bầu không khí trong rạp chiếu phim lại được đẩy lên cao, vóc người cao một mét tám mấy làm anh có tru thế như hạc đứng giữa bầy gà, anh vừa mới đi vào, đã bị đám phụ nữ như sói đói hổ vồ xung quanh hung hãn để mắt
tới, bọn họ đều đang xì xào bàn tán, thảo luận xem anh có phải là Giang Ngộ Bạch hay không, chẳng lẽ anh muốn tạo sự bất ngờ cho bọn họ? Đã có hai nữ sinh háo hức muốn tiến lên, lấy quyển sổ nhỏ ra đến bên cạnh anh muốn xin chữ ký.

Lệ Diệu Xuyên chớp mắt, ném ánh mắt khinh bỉ cho Hạ Tiểu Khê đang nhắm mắt làm ngơ ngồi bên cạnh, sau đó ngồi ở bên cạnh cô, lười biếng đưa cánh tay khoác lên trên bả vai của cô.

“Anh làm gì vậy?” Đã cho anh đi cùng miễn phí rồi, bây giờ còn muốn như thế nào nữa?! Lệ Diệu Xuyên giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, kề sát mặt lại gần bên tai cô, thì thầm như giữa đôi tình nhân với nhau, môi mỏng hé mở, tuy giữa hai người còn cách nhau một lớp vải khẩu trang mỏng manh, nhưng hơi thở của anh đã
xuyên qua lớp vải mỏng như có như không, từng hơi thở mập mờ phả vào trên gò má của cô.

Cô nuốt nước miếng “ừng ực ừng ực” mấy lần.

“Há miệng.” Giọng nói bá đạo của người đàn ông bá truyền đến bên tai cô.

Quỷ thần xui khiến thế nào cô hé lại mở đôi môi phấn hồng, người đàn ông bên cạnh đưa ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng bốc một viên bắp rang bơ lên, sau đó cưng chiều đưa vào miệng cô.

Hành động làm người ta ứng phó không kịp này, dọa Hạ Tiểu Khê sợ đến nỗi hai chân run rẩy, thiếu chút nữa lật đổ hộp bắp rang bơ.

Lệ Diệu Xuyện cười tỉnh rụi, vẫn tiếp tục động tác đút bắp rang bơ cho cô ăn.

Mà hình ảnh ngọt ngào này, rơi vào trong mắt của các nữ sinh
đang ngồi xung quanh, đã trở  thành hành động tán tỉnh nhau
của đôi tình nhân, trở thành hai người không biết xấu hổ rải thức ăn cho chó ngay giữa nơi công cộng, kích thích đám cẩu độc thân xung quanh!

Tuy nhiên, biết làm sao được, cảnh tượng đáng hâm mộ ghen ty này để dưỡng mắt rất tốt!

Hai cô gái vốn đang hoài nghi người đàn ông đeo khẩu trang này là Giang Ngộ Bạch, cũng âm thầm thất vọng lê bước chân về chỗ ngồi của mình.

Giang đại thần là người đàn ông độc thân hoàng kim, sẽ không có bạn gái có khuôn mặt của người đi đường như vậy đâu!

“Khụ khụ khụ khụ.” Hạ Tiểu Khê đang ngồi bỗng ho khan một cách khó hiểu, không biết có phải có ai đang nguyền rủa cô hay không!

Cùng lúc đó, ánh đèn trong rạp
chiếu phim vụt tắt, cả hội trường rơi vào bóng tối mờ mịt, chỉ có màn hình lớn của rạp chiếu phim sáng lên, gương mặt đẹp trai đến mất hồn của Giang Ngộ Bạch dần
xuất hiện, đi dần về phía ống kính từ ánh sáng nhàn nhạt.

Khoảng khắc đó, cả rạp chiếu phim đều vang vọng tiếng thét chói tai của những fan ái mộ, Hạ Tiểu Khê cũng không nhịn được hét lên hai tiếng, bày tỏ sự si me của mình với Giang Ngộ Bạch từ sâu trong nội tâm.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net