C82: LÃO GIÀ NÀY QUÁ ĐA CẢM (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Ngộ Bạch không ngờ lời nói dối của mình lại khiến Hạ Tiểu Khê nhớ đến ông cô.

Ông nội chữa bệnh ở nước ngoài, là lí do thoái thác của Giang gia bọn họ với bên ngoài. Thật ra giờ ông nội của anh đang tự do miễn bàn, ngày ngày cho bồ câu ăn ở
quảng trường nước Anh, nhìn ngắm gái Tây. Hôm qua ông còn gửi ảnh cua được gái Tây ngực to đến điện thoại của anh.

Nghĩ đến ông nội của anh, gân xanh trên trán anh nhảy lên.

Ông già suốt ngày nghĩ mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt này, sao lại khiến Hạ Tiểu Khê đau lòng được?!

Nghĩ đến đây, anh day day huyệt thái dương, đang định nói tình trạng thực của ông nội cho Hạ Tiểu Khê nghe, bỗng điện thoại của anh vang lên.

Nghe máy, trong loa truyền đến tiếng âm nhạc điếc tai, cùng tiếng gió gào thét.

“Này, cháu nội ngoan, nhớ ông không?"

Giọng nói này khiến mặt của Hạ Tiểu Khê phủ lên vẻ “mẹ nó anh đùa tôi đấy à?”. Nếu như có người bị bệnh nặng nằm trên giường, có thể có tiếng âm nhạc rock to đến vậy không, mà giọng còn át luôn cả tiếng nhạc, cô dám cam đoan, bệnh nhân này không phải bệnh bình thường, mà là bệnh tâm thần!

Giang Ngộ Bạch cũng lúng túng giật giật khóe môi: “Ông nội, đêm hôm khuya khoắt sao lại lên cơn thế!”

Rõ ràng đã là một ông cụ mà lần nào gọi điện cho anh, câu nói đầu tiên cũng là có nhớ ông không?!

“Ôi, đừng nói vậy nha, ông nội luôn chờ cháu nhắn cho ông, tấm hình gái ngực to hôm qua ông gửi cho cháu nhìn thế nào, có xứng với ông không?”

Một lão già không đứng đắn như thế, lại là thư ký bên cạnh tổng thống đã nghỉ hưu, anh cũng hoài nghi rốt cuộc là ai thuê ông nội anh làm thư ký cho tổng thống, là Lương Tĩnh Như sao?!

“Xứng xứng xứng! Nhưng ông
cố kiềm chế lại đi, ông mà chơi đùa quá trớn là bà nội bật nắp
quan tài ra đấy!”

“Cháu trai, cháu đã lớn rồi chứ
có còn nhỏ đâu, cháu đã sắp 30
rồi mà ngay cả một cô gái cũng
không có, quả đúng là vất hết
mặt mũi của Giang gia chúng ta!”

Cả đời ông phóng khoáng không bị trói buộc, sao lại có đứa cháu trai như này, thật sự là uổng phí cái túi da đẹp mắt kia.

“Ông nội! Nếu cháu 30, vậy ngày ông vào quan tài cũng không còn cha nữa đúng không?! Cháu trai của ông mới có 26 tuổi thôi!”

“Tiểu tử thối, có ai rủa ông nội mình như thế không?”

Hạ Tiểu Khê im lặng tiêu hóa
quan hệ thân mật “khó bề phân
biệt" của hai ông cháu này.

A, khoan đã, Lệ Diệu Xuyên cũng không quy định nhất định phải nhìn thấy mặt ông cụ, chỉ cần cô có thể lấy số điện thoại cho Lệ Diệu Xuyên, để bọn họ tự nói chuyện với nhau, có phải là xong việc không?

“Được rồi được rồi, cước điện thoại quốc tế đắt lắm, ông phải
đi chơi với cô gái của ông đây, bái bai...” Mắt thấy ông cụ sắp cúp điện thoại, Hạ Tiểu Khê lập tức kêu to: “Ông nội!”

“A, Tiểu Bạch, hình như ông nghe thấy tiếng con gái.” Chỉ số bát quái của Giang lão thức tỉnh.

“Dạ dạ dạ, ông nội, cháu là bạn
của Giang Ngộ Bạch, cháu tên Hạ Tiểu Khê, cháu vô cùng sùng bái ông, cả nhà chúng ta đều rất ngưỡng mộ ông, Trung Quốc nhờ có ông mà giờ mới phồn vinh giàu mạnh như vậy!”

Lúc Giang lão còn trẻ, từng lộ diện không ít trong tin tức quốc gia, ngăn lũ lụt, quyền góp đồ cũ, xây viện mồ côi, gần như chỗ nào cần, ông sẽ chui vào đó, trở thành một nhân vật lớn đầy lòng nhiệt tình.

Được một cô bé không quen biết khen ngợi, cả người Giang lão lâng lâng, ấn tượng với Hạ Tiểu Khê càng thêm tốt.

“Ông nội, cháu có thể nói thầm
với ông được không?”

“Có thể nha, nhưng cháu phải trả lời ông trước, muộn như vậy mà cháu vẫn ở bên cháu ông, có phải...”




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net