C90: THỔNG THỐNG TIÊN SINH...PHƯƠNG DIỆN KIA...TẠM ĐƯỢC (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài phòng, Tần Nặc cầm đầu một đám người không phận sự dựng thẳng lỗ tai, vểnh mông lên, giống như những con thạch sùng, gắt gao ghé vào cửa phòng ngủ chính, nghe lời thoại 18 khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh bên trong.

Ai ya, tổng thống đại nhân đúng là giỏi nhẫn nhịn, đã ngủ cùng tiểu mỹ nữ này nhiều lần như vậy, vậy mà vẫn là đêm đầu? A, làm sao bây giờ, lòng anh ta thật ngứa ngáy, muốn đi vào nhìn lén!

Tần Nặc suy nghĩ miên man, dùng tay gãi gãi cái cửa đáng chết kia.

Mà mấy người hầu tham gia xem náo nhiệt khác, nghe thấy âm thanh càng ngày càng mờ ám, liền đỏ mặt nhao nhao lui xuống.

Xem ra, mấy ngày nay phải chuẩn bị đồ ăn lót dạ cho Lệ tiên sinh.

Đến giờ cơm trưa, Hạ Tiểu Khê xuống lầu, liên cảm thấy toàn bộ người hầu trong phòng khách đều là lạ, giống như dò xét, giống như nịnh nọt, giống như lấy lòng...Nhưng rốt cuộc kì lạ ở điểm nào, cô thật sự không nói ra được.

"Cái kia, Lệ... Lệ thiếu còn có chút việc, anh ấy bảo tôi ăn trước."

Lệ Diệu Xuyên sau khi băng bó vết thương cho cô, liền mở laptop trên bàn: "lạch cạch lạch cạch" gõ bàn phím, không biết đang làm gì.

Chẳng qua như thế cũng tốt,lúc ăn cơm cũng không cần nhìn thấy khuôn mặt khiến người ta không nuốt nổi.

Đang nghĩ ngợi, một cặp mắt đào hoa chợt tới gần cô.

Tần Nặc vui buồn thất thường cười lộ ra tám cái răng: "Anh ấy...Có được không?"

Đều là đàn ông, năng lực ở phương diện kia, anh ta rất hiếu kỳ.

"Tại sao không được, rất tốt!"

Người trước mặt sao lại kỳ quái như vậy, Lệ Diệu Xuyên rõ ràng vẫn sống khỏe re, cũng đâu có chết! Lần này bị thương rõ ràng là cô mà?!

Anh ta không nhịn được cười "ha ha" không ngừng, cười đến đỏ cả mặt.

Đột nhiên, ánh mắt anh ta rơi
trên băng gạc của cô, thốt ra: "A, kịch liệt như vậy sao?"

Tần Nặc suy nghĩ, đây rõ ràng là vết thương, chẳng lẽ tổng thống đại nhân của anh ta khẩu vị nặng như vậy?

Hạ Tiểu Khê bắt đầu cúi đầu, không ngừng ăn cơm, không để ý tới anh ta.

Mà động tác này, rơi vào trong mắt Tần Nặc, chính là thẹn thùng trăm phần trăm a, được, anh ta không hỏi, anh ta trực tiếp hành động! Đêm nay phải đưa Lệ Diệu Xuyên một món lễ lớn!

Từ cộng sự cho đến việc tư, ngay cả chuyện trên giường, anh ta suýt nữa bị sự tận chức tận trách của mình làm cho cảm động!

Vì không muốn nghe Tần Nặc lải nhải, Hạ Tiểu Khê bảo quản gia bật TV, mà bây giờ đang chiếu tin tức, ngoại trừ những tin tức giải trí, tất cả tin tức đều trắng trợn đưa tin thị trưởng giao dịch dơ bẩn.

Phía dưới màn hình, có một hàng chữ nhỏ đang nhấp nháy: "Hoan nghênh người biết chuyện đến đây vạch trần, số điện thoại là 0718..."

Cô có chứng cứ! Cô muốn chứng minh thị trưởng không nói láo!

Cô cầm điện thoại, vừa định gọi dãy số kia, không ngờ diện thoại vừa kết nối được hai giây, liền bị một cái tay cướp đi, sau đó không nói một lời dập máy.

"Hai ngày nay, cô không được đi đâu cả, cũng không được nghĩ gì cả, ở chỗ này ăn ăn ngủ ngủ cho tôi! Tịch thu tất cả thiết bị thông tin của cô ấy, trong thời gian này, không được để cô ấy tiếp xúc với
những người không phận sự
nào."

Anh lạnh lùng phân phó thuộc hạ của mình.

Sự kiện kia, không phải là chuyện nhỏ. Mà người phụ nữ
không não này, vọng tưởng một cuộc điện thoại có thể minh oan cho thị trưởng, thực sự là nực cười, cô không biết, một cuộc điện thoại của cô, không giúp được thị trưởng nửa phần, lại còn như thiêu thân vào lửa, sẽ đẩy cô vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net