C92: NGƯỜI ĐẦU TÊU (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Người đầu têu: người đầu tiên bày ra một việc không tốt nào đó, rồi lôi kéo người khác bắt trước làm theo. (Cùng nghĩa với bày trò á)

....

Xem ra lần này, người muốn kéo Giang Lệ Hoa xuống khỏi chiếc ghế Thị trưởng có thân phận lớn hơn mình đã nghĩ rất nhiều!

Như vậy, lời hứa người kia đã
hứa với ông ta là sau khi Thị
trưởng bị mất chức, ông ta có thể nhậm chức sẽ không xảy ra điều không may nào nữa.

Phó thị trường cố che giấu vẻ
mừng như điện trong mắt, ông ta làm ra vẻ tỉnh bơ như chuyện này không liên quan đến mình.

Lão Mộ lấy bút ghi âm ra, ấn nút bật phần ghi âm cho tất cả mọi người cùng nghe.

Mà nội dung trong bút ghi âm, lại làm Phó thị trưởng sợ.đến nỗi thiếu chút nữa đái cả ra quần!

“Tình hình bên ông thế nào rồi?”

Yên tâm, bây giờ con trai của Giang Lệ Hoa đã bị người của tôi giam lỏng, còn hai người thừa thãi kia, không cần nói ông cũng biết sẽ bị giải quyết thể nào, bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.”

“Rất tốt, vậy tôi xin chúc mừng Thị trường tương lai trước.”

Mặc dù trong đoạn đối thoại của hai người đàn ông này không nói đến tên của đối phương, nhưng lại nhắc tới Giang Lệ Hoa, các ký giả truyền thông đứng ở hiện trường cũng phải trố mắt nhìn nhau sau khi nghe thấy đoạn ghi âm này.

Chỉ là, sao cái giọng nói lúc cao
lúc thấp kia, hơn nữa còn được
tâng bốc là Thị trưởng tương lại nữa, lại quen tai đến thế.

Tầm mắt của tất cả mọi người
đều đồng loạt nhắm thẳng về
phía Phó thị trưởng Trịnh.

“Các anh... Các anh nhìn tôi làm gì? Tôi không biết gì cả!”

Phó thị trưởng Trịnh vội vàng
biện giải cho mình.

“Vậy không biết, Phó thị trưởng
Trịnh có biết hai người này hay
không?”

Theo tiếng mệnh lệnh của lão Mộ vang lên, hai người đàn ông ăn mặc xốc xếch, bị binh lính giải vào từ bên ngoài.

Đó là người đàn ông vai u thịt bắp và người đàn ông che kín mặt đã bắt cóc, lại còn tập kích Hạ Tiểu Khê lúc trước.

Trên mặt của Phó thị trưởng Trịnh thoáng qua vẻ kinh hoảng, người đàn ông bị giải đi đầu tiên, cánh tay còn bị băng kín bằng băng gạc kia, chính là người liên lạc thực hiện kế hoạch vu hãm với ông ta lần này, tại sao anh ta lại rơi vào tay của lão Mộ?

Nhưng dù trong tay ông ta có
đoạn ghi âm này, thì có thể chứng minh được cái gì? Dù sao mỗi lần ông ta nói chuyện điện thoại với đối phương xong, ông ta cũng sẽ xóa phần nhật ký cuộc gọi trước tiên.

“Lão Mộ, hai người này là ai? Tôi chưa từng gặp bọn họ.”

“Vậy ông cảm thấy giọng nói của người trong đoạn ghi âm kia quen thuộc chứ?”

Phó thị trưởng lắc đầu nói: “Thời đại công nghệ phát triển như hiện nay, đừng nói là giọng nói, ngay cả mặt người cũng giống nhau nhan nhản ra đấy.”

“Vậy cuối cùng tôi hỏi ông một lần nữa, hôm nay ông thật sự
không nói chuyện điện thoại với anh ta?”

Lão Mộ chỉ chỉ về phía người đàn ông che kín mặt vẫn đang rũ thấp đầu.

“Không có, tôi cũng không biết anh ta.”

“Được, tiểu Tạ, cậu cử người lấy hóa đơn chi tiết cuộc gọi của ông ta ra, ngay lập tức! Ngay lập tức!”

“Dạ!” Luật sư Tạ đang đứng bên cạnh, lập tức đi tới, rút điện thoại ra nói chuyện với nhân viên, trong chốc lát, anh dùng chức năng in bluetooth, lấy hóa đơn chi tiết các cuộc gọi đến gọi đi, in ra rồi giao cho lão Mộ.

Mà hôm nay, trong nhật ký cuộc gọi của Phó thị trưởng chỉ có ba số điện thoại, hai trong số đó là số cố định, còn lại là số điện thoại di động.

“Ông tự gọi, hay là tôi gọi giúp ông?”

“Tôi... tôi tự gọi.”

Đáng chết, Phó thị trưởng âm
thầm cắn răng, ông ta chậm chạp ấn từng số từng số một, dựa theo hóa đơn chi tiết cuộc gọi đến gọi đi mà lão Mộ đưa cho mình.

“Không cần phải gọi vào số cố định, trực tiếp gọi cho số điện
thoại cuối cùng!”

Bây giờ, ông ta chỉ hy vọng người liên lạc với ông ta, không mang điện thoại di động của mình tới đây…

Ông ta vừa mới bấm gọi điện thoại, trong túi quần của lão Mộ đã truyền ra tiếng chuông điện thoại dễ nghe. Lão Mộ cười châm chọc, lấy chiếc điện thoại di động ở trong túi ra, đặt lên trên bàn, trên màn hình điện thoại nhấp nháy mấy chữ “Phó thị trưởng Trịnh”, Phó thị trưởng nhìn thấy tên của mình, ruột gan của ông ta đã như dính lại với nhau.

“Đây chính là chiếc điện thoại di động mà cậu ta đã giao cho tôi! Trịnh Nghiệp Quốc, bây giờ ông còn muốn nói gì nữa không?!”

Nghe thấy đối phương chất vấn, sắc mặt của Phó thị trưởng trở nên ảm đạm: “Lão Mộ, tôi bị oan! Tôi không biết gì cả!”

“Tôi có đổ oan cho ông không,
chẳng phải ông chỉ cần hỏi cậu
ta là sẽ biết sao?”










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net