C95: ĐỀN TỘI NHẬN TỘI (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên kia, sau khi nhận được lệnh của Lệ Diệu Xuyên bảo cô lập tức thu dọn hành lý ra khỏi căn nhà này, Hạ Tiểu Khê tức giận đến mức đi loanh quanh khắp phòng, đi vòng vòng quá nhiều làm đầu óc choáng váng, cô lại đặt mông
ngồi ở đầu giường, sau đó lấy
remote khiển từ xa ra, chuyển
kênh tin tức.

Trước khi đi, cô vẫn phải xác
nhận tình hình của Thị trưởng
lần nữa.

Cô cho rằng, dựa theo khuynh hướng lúc trước, sợ rằng bây giờ Thị trưởng đã bị đưa đi điều tra, nhưng không ngờ, bật ti vi lên cô lại nhìn thấy hình ảnh Phó thị trưởng nhận tội.

“Cô có biết tại sao cục diện lại
chuyển biến nhanh như vậy hay không?”

Một giọng nam bất ngờ vang lên trong phòng, Hạ Tiểu Khê bị dọa sợ đến nỗi thiếu chút nữa lăn xuống từ đầu giường: “Anh... anh vào từ lúc nào vậy?”

Cô nhìn thấy Tần Nặc đột nhiên xuất hiện trong phòng, đang lén lén lút lút ôm một chiếc túi lớn, sau đó nở nụ cười mập mờ với cô.

Chậm nửa ngày, Hạ Tiểu Khê mới hoàn hồn lại, sau đó cô bắt được điểm chính trong lời nói của Tân Nặc: “Anh biết tại sao Phó thị trưởng lại đột nhiên nhận tội?”

“Dĩ nhiên là tôi biết rồi, nhờ chồng cô cả đấy, nếu anh ta không nhanh nhẹn cài máy nghe trộm thiết bị theo dõi vào người đàn ông xấu xí đó, sao cảnh sát có thể bắt được hai người kia chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy?”

Hạ Tiểu Khê còn đang nghi ngờ, cô lấy đâu ra chồng, chợt, cô đỏ bừng mặt, cái tên Tần Nặc không tim không phổi này lần nào cũng trêu ghẹo mình là vợ của Lệ Diệu Xuyên.

“Ý anh nói là, tất cả mọi chuyện đều nhờ có Lệ... Thiếu ra tay?”

“Nói nhảm, chẳng lẽ là nhờ cô?"

Hạ Tiểu Khê liếc nhìn anh ta, Tần Nặc thở dài nói: “Nói thật, anh ta đối xử với cô cũng được coi là rất tốt, tôi đi theo anh ta bao nhiêu năm rồi, nhưng chưa từng thấy anh ta quan tâm đến người nào như với cô.”

Ở trong mắt của Lệ Diệu Xuyên, người khác đều là ký hiệu, ngay cả một ánh mắt anh cũng không nguyên bố thí cho người ta, nhưng anh lại ba lần bốn lượt treo Hạ Tiểu Khê ở ngoài miệng.

Lệ Diệu Xuyên vốn đang trong
trạng thái như cung lắp vào tên, chỉ cần vừa chạm vào là đã có thể nổ tung, nhưng anh lại còn vì người phụ nữ này, không sợ phát sinh nhiều rắc rối, nhờ lão Mộ ra mặt, lấy tư thế nhanh như chớp không kịp bịt tai, xông thẳng vào xào huyệt địch, thấy động hang ổ
của đám bắt cóc kia, còn nhân
tiện xử lý vụ án Phó thị trưởng tham ô nhận hối lộ, tất cả những chuyện này đều cực kỳ bất lợi cho việc che giấu thân phận của anh, nhưng có vẻ như anh không thật sự để ở trong lòng.

Tần Nặc đã tung hoành trên tình trường hai mươi mấy năm, nếu những hành động này đều không tính là yêu, vậy Tần Nặc có thể cân nhắc livestream cảnh mình ăn phân!

“Lệ Phu nhân, cô nhẫn tâm được sao, anh ta đối xử với cô tốt như vậy, cô vẫn muốn cãi nhau ầm ĩ với anh ta sao? Tôi không thể nào nhìn nổi nữa.”

Tần nặc lúc này còn kém cầm lên một cái khăn tay, ở bên kia giả lau nước mắt.

“Tôi không biết anh ta đã làm tất cả những chuyện này, nếu anh ta nói trước cho tôi biết, tôi cũng không...” Cô không ngừng làm hành động quỷ khóc sói tru, gần như thăm hỏi sức khỏe của mười tám đời tổ tông nhà Lệ Diệu Xuyên.”Hơn nữa, anh ta đã hạ lệnh bảo tôi cút khỏi đây ngay lập tức, tôi...”

“Chậc chậc chậc chậc chậc..." Tần Nặc tặc lưỡi, chê bai Hạ Tiểu Khê mười giây, sau đó đưa chiếc túi lớn ở trong ngực mình như muốn hiến bảo vật, đẩy tới bên cạnh Hạ Tiểu Khê.

Vừa ngay thấy đã biết những lời này của anh ta là lời nói lẫy, lại đây, em gái Tiểu Khê, cô mang theo đồ tôi đã chuẩn bị đi vào trong phòng của anh ta, anh ta nhất định sẽ không nỡ để cô đi đâu.”

“Cái này rốt cuộc là cái gì?” Túi phồng lên, có vẻ như bên trong có rất nhiều đồ linh tinh.

Tần Nặc khoa trương chớp chớp mắt: “Cô cứ đưa cho anh ta xem, rồi chẳng phải sẽ biết.”

“Vậy tôi có thể nhìn trước bây giờ không?”

Tại sao có thể để cho cô nhìn thấy loại đồ này được!

--------------------------
Có bạn nào đoán được bên trong cái túi lớn là cái gì không nào?

Các cô không thể nào bấm cái ngôi sao cho tui được hả? Tui làm cái này tốn tiền lắm chứ bộ!!!







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net