C210: ĐẸP TRAI ĐẾN KHÔNG CÓ THIÊN LÝ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị em gái hoa si này làm xáo trộn, mấy nữ sinh trong phòng liền không thể kiềm chế được cũng chạy ra ngoài
phòng.

Lúc này Hạ Tiểu Khê với tốc độ rùa bò, dường như ở trong cái không gian này liền lộ ra vẻ rất khác loại.

Này này này, rốt cuộc là bạn trai người nào vậy, tại sao cô không vội thì thôi mà những người này lại còn nóng lòng
hơn cả cô?

Ngược sáng, có một dáng đàn ông ngạo nghễ đứng.

Đúng lúc một trận gió thổi tới, mái tóc đen ngắn của anh bay bay tạo nên một độ cong ưu nhã, từ góc độ của cô nhìn sang, cô chỉ thấy được một
khuôn mặt nghiêng sắc sảo, làn da mỹ ngọc có một không hai, nhẵn nhụi không tỳ vết.

Đôi môi mỏng không có một chút độ cong, cao lãnh mà điềm tĩnh.

Dường như anh nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của thiếu nữ, ánh mắt cũng theo đó mà hướng về phía
này, đôi môi như ẩn như hiện kéo thành một độ cong, giống như sủng nịch, khiến người khác trầm luân.

Nhất thời bốn phía liền vang lên những tiếng vỡ òa.

Mới rồi rất nhiều người đều không có lá gan tiến đến gần để nhìn rõ mặt, cả đám giống như những con cừu nhỏ cứ
chen chúc nhau ở một góc, chỉ biết nhìn về phía khuôn mặt nghiêng tinh xảo của người đàn ông mà chảy nước miếng, hiện giờ người đang ông đó
đang bước lại gần, tất cả mọi người đều cho là thiên thần hạ phàm, tuấn mỹ không gì sánh được.

Cho dù trên sống mũi anh ta có một chiếc kính màu đen to đùng che kín, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được khí chất đầy kinh diễm.

Lệ Diệu Xuyên? Làm sao anh lại đến đây?

Không phải đã bàn xong rồi sao, đã bảo anh đừng tới rồi mà.

Hạ Tiểu Khê đứng giữa một đám nhân viên công tác không ngớt lời hâm mộ ghen tị, đạp trên hàng cỏ xanh trải dài, tay anh hướng về chỗ bàn tay nhỏ
bé, cất tiếng: “Hi, đã lâu không gặp.”

Lệ Diệu Xuyên tiến lên trước, bàn tay thon dài nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Khoảng cách của hai người gần trong gang tấc.

“Ừm, lâu lắm rồi. Đã hai tiếng chưa gặp em.”

Tiếng nói, lời thoại khiến lòng người say mê khiến mấy nữ sinh ở khoảng cách gần nhất suýt nữa không trụ được mà ngất xỉu.

Hạ Tiểu Khê bày ra khuôn mặt chấm hỏi đầy hắc tuyến.

Mới có hai tiếng, lâu lắm rồi sao? Sao cô lại không cảm thấy vậy nhỉ.

“Cái kia, thật ra thì tôi muốn hỏi, anh... tới đây làm gì?”

Câu nói của Hạ Tiểu Khê vừa dứt, trên con đường đá dẫn vào đây cũng truyền đến tiếng động cơ xe hơi lái vào.

Mấy chiếc xe cỡ trung dừng lại bên dòng suối nhỏ, rất nhanh đã có mấy người từ trên đó xuống.

Khẽ đếm qua cũng có không ít người, những người đó bắt đầu bố trí hiện trường một cách có trật tự, chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủn, cả một khu đất trống vắng đã được bọn họ
bố trí thành một hội trường tổ chức yến tiệc.

Bàn, ghế, khăn trải, còn có phòng bếp khá rộng rãi, rồi cả dụng cụ làm bếp...

Bố trí xong những thứ đồ này, một chiếc xe Lincoln khác cũng đang từ xa lái tới, dần dần ngừng lại.

Có một người nước ngoài đội mũ đầu bếp từ trong xe bước xuống, anh ta tháo chiếc mũ xuống, cúi người chào hỏi với phía Hạ Tiểu Khê và Lệ Diệu
Xuyên, rồi sau đó đi về phía nhà bếp được dựng tạm thời kia.

Không biết từ lúc nào bên cạnh đã chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.

Hạ Tiểu Khê nhìn cũng thấy khó hiểu, liền chọc chọc cánh tay cường tráng của Lệ Diệu Xuyên.

“Đây là đang...”

Trong lúc đó có hai nhân viên làm việc trong chuyên mục ẩm thực đã kích động đến mức lệ rơi đầy mặt.

“Trời ơi! Tôi đang nhìn thấy người nào thế này! Đầu bếp này có phải Louis hay không vậy, chính là Louis được khen là đầu bếp đứng đầu của nước
Pháp! Không phải anh ấy đã được quý tộc Pháp mời đi chịu trách nhiệm làm yến tiệc cung đình rồi sao? Chỉ có người trong hoàng thất mới có cơ hội
được ăn thức ăn do anh ấy làm, chao ôi... tại sao giờ anh ấy lại đây thế này?”

“Quào, cậu nhìn động tác nâng ngón tay út đặc trưng lúc nấu đồ ăn của anh ấy kìa, rõ ràng đó chính là anh ấy!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net