C216: TỔNG THỐNG ĐẠI NHÂN GHEN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô căn bản không tránh thoát được, ngay trước mặt Giang Ngộ Bạch lại bị người đàn ông này túm tay lối một đường đến thẳng thang máy. Trong
ánh mắt khó hiểu của Giang Ngộ Bạch, cửa thang máy khép lại, sau đó trực tiếp xuống dưới.

Hôm nay khóa hệ thống bị hỏng đấy à, sao mà cứ hết người này đến người khác đều có thể đi thang máy đến tìm
cô thế này?

Đương nhiên cô không biết, Giang Ngộ Bạch có một người bạn đang ở đây cho nên đi lên cùng với bạn anh ta.

Còn Lệ Diệu Xuyên thì không cần phải nói, lúc trước anh đã từng có lần sống tại vịnh Ngự Long này, bởi vì chờ ở dưới mãi không nhịn được nên anh
liền trực tiếp dùng dấu vân tay của mình để lên trên, không ngờ rằng vừa mới bước ra khỏi cửa thang máy liền nhìn thấy người phụ nữ của mình đang thẹn thùng ôm bó hoa mà thằng đàn ông khác tặng

“Lệ Diệu Xuyên! Anh có biết làm như thế là không lễ phép không hả! Mới sáng sớm Giang Ngộ Bạch người ta đã
có ý chạy đến chúc mừng sinh nhật tôi một câu, anh còn chẳng còn chưa cho người ta nói cảm ơn một cái mà đã kéo thẳng xuống đây, như vậy
cũng quá..." Quá làm cho cô bị mất mặt luôn rồi?

Lệ Diệu Xuyên túm lấy nó hoa hồng trong tay cô, hừ lạnh: “Lễ phép? Đấy là cái gì?”

Lạch cạch một tiếng, đóa hoa hồng tươi đẹp ướt át đã bị anh ném thẳng vào thùng rác.

Hạ Tiểu Khê tức tới mức giậm chân, lớn tiếng hét tên anh: “Lệ! Diệu! Xuyên! Anh thật quá đáng!”

“Quá đáng? Em không cảm thấy cái chuyện thân là bạn gái của tôi mà vẫn mơ ước đến thằng đàn ông khác còn quá đáng hơn sao! Vào xe cho tôi!”

Anh dùng một tay mở cửa ghế phụ.

“Không đi!” Hai tay cô chặn phía trước, rất không nể mặt mà cự tuyệt.

“Tôi nói lại một lần nữa, mau lên xe cho tôi!”

“Không – á! Anh thả tôi xuống!” Lệ Diệu Xuyên một tay khiêng cô lên, sau đó không chút thương hương tiếc ngọc nhét thẳng vào ghế phụ, cánh
cửa cũng bị anh dùng sức sập mạnh.

“Lệ! Diệu! Xuyên!” Hạ Tiểu Khê như một u hồn ngồi trên xe, giọng điệu đầy oán niệm âm trầm hét tên anh.

Lệ Diệu Xuyên nghe cũng thấy phiền, nghiêng người qua bả vai cô, bờ môi xinh đẹp mang theo tính trừng phạt dán lên môi cô, hôn đến mức cô sắp
sửa không thở nổi nữa, anh mới tình nguyện tha cho cô: “Sau này không được nhận quà tặng của thằng đàn ông nào khác, biết chưa?”

Người con gái quật cường lắc đầu, cô không phải không biết, mà là cô không muốn đồng ý.

Anh cho rằng anh là ai kia chứ?

Quản trời quản đất, ngay cả quà tặng sinh nhật của cô cũng muốn quản!

“Thật không biết?” Giọng nói anh đầy vẻ nguy hiểm, đập vào tai cô, rồi sau đó anh hài hước cười một tiếng: “Vậy thì hôm nay tôi sẽ cho em một ngày
sinh nhật khó quên hơn có được không?”

Khó quên, có thể khó quên đến thế nào?

Lệ Diệu Xuyên lại một lần nữa ép tới, một tay đặt lên ngực cô: “Tôi biết một nơi rất yên tĩnh!”

Giọng nói anh đầy khiêu gợi, khiến cô cũng thất thần: “Rất thích hợp... xe chấn.”

Hai tay Hạ Tiểu Khê run lên, nuốt nước miếng ừng ực.

Người đàn ông này đúng là không khiến người sợ chết thì không ngừng, cũng bởi vì cô cự tuyệt yêu cầu của anh mà anh lại chuyển sang cái phương thức trần trụi như xe chấn để
trừng phạt?!

“Xem em kích động kìa, cả người cũng phát run luôn rồi.”

Cô đây là tức đến phát run có được hay không!

Khuôn mặt anh dán sát vào ngực cô, huhu, lại muốn làm gì đây! Đúng lúc ở bên ngoài có một cặp vợ chồng dắt một đứa bé đi ngang qua, cô không thể hô to, nếu không sẽ khiến bọn
họ chú ý, đến lúc đó lại tránh không thoát chuyện bị người khác chỉ trỏ.

Hạ Tiểu Khê chỉ có thể nuốt sạch sầu bi vào trong bụng, cắn chặt răng, hạ giọng táo bạo hỏi: “Anh muốn làm gì?!”

“Cạch.” Đáp lại cô là tiếng vang của khóa dây an toàn.

“Em cho rằng tôi sẽ làm gì? Hay là nói, em lại đang mong đợi cái gì?”
---------------------
Mình biết tại sao tác giả lại lấy tên Tiểu Manh làm tên cho Lệ Diệu Xuyên thu nhỏ rồi. Manh có nghĩa là dễ thương, cho nên tác giả mới lấy tên Manh. Hihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net