C226: GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ trưởng Trương sợ hãi đến cơm trưa cũng không dám ăn, bây giờ ông phải nhanh chóng về nhà thông báo, nói không chừng ngày mai phía trên liền gửi thông báo xuống, để cho ông đi canh chừng một mỏ than.

Cho đến ông chủ mỏ than hại ông hôm nay, tương lai còn dài, ông sẽ tự thu dọn!

Tên nhà giàu mới nổi vốn là muốn đuổi theo bộ trưởng Trương ra ngoài, nhưng lại bị Tần Nặc ngăn cản.

“Đi chỗ nào vậy anh bạn? Sao tôi lại nghe nói, anh quăng thiên kim mua quyền sử dụng của vị trí này hôm nay?”

Tên nhà giàu biết thân phận của anh tuyệt đối không đơn giản, cười nói: “Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.”

“Là đàn ông nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, anh xem, nước trên bàn đều bị anh uống rồi, có phải đại biểu các
người đã sử dụng vị trí này rồi?”

“Dạ dạ dạ.” Đây là sự thật.

“Vậy thì đưa tiền mau. Tiểu Khê em gái, lúc nãy em nói với anh, anh ta định cho hai người bao nhiêu tiền?”

“Gấp mười lần, gấp mười lần tháng lương của tình yêu nhà tôi đó.”

Tên nhà giàu mới nổi nắm chặt túi mình, tập chi phiếu bên trong đã bị anh ta vo thành một cục.

“Vậy là anh phải tốn kém rồi, mỗi giây Boss của chúng tôi thu vào có lẽ là sẽ để cho cậu đền đến táng gia bại sản.”

Mỗi giây đều thu vào? Mỗi giây thu vào như thế nào?

Mới đầu, nếu chỉ là mấy người tuổi trẻ trước mặt nói có lẽ tên nhà giàu mới nổi sẽ không tin tưởng, nhưng mà từ sau khi xảy ra chuyện bộ trưởng Trương cụp đuôi chạy trốn, anh ta biết là, mình thật sự chọc tới một đại nhân vật thân phận thần bí, tài sản kinh người!

Tên nhà giàu mới nổi đã sắp tè ra quần, không phải anh ta không muốn đi, mà là không dám đi.

Ngay cả bộ trưởng Trương còn phải lễ nhượng, huống chi một ông chủ nhỏ như anh, nếu như anh chạy.....

“Thật xin lỗi, ba vị ông chủ, thật sự là tôi có mắt không tròng, van cầu các ngài người lớn không chấp nhất trẻ nhỏ, cầu xin các người, tôi dập đầu
cho các người.”

“Mẹ kiếp, nghĩ chúng ta là bạo quân sao? Hành lễ lớn như vậy, phải làm sao đây?”

Giọng của Lệ Diệu Xuyên bình thản như nước: “Muốn chơi bắn tên không?”

Mấy người tại chỗ cũng sững sốt.

Nửa giờ sau, trung tâm bắn tên trung tâm thương mại.

Trên đầu tên nhà giàu mới nổi và vợ của anh đều có một ly rượu vang, bọn họ đứng ngay tường, chân tay toát ra mồ hôi lạnh.

Tần Nặc đang gặm chuối tiêu, mặt mày hớn hở chờ đợi giây phút kích động lòng người đến.

Thấy đầu tên nhà giàu mới nổi run run giống như điện chạy động cơ vậy, anh lớn tiếng chỉ trích: “Anh anh anh, nói anh đó! Đừng có quên quy cũ! Nếu
như người mà chúng tôi chúc thọ có thể bắn trúng ly rượu của anh, vậy chuyện hôm nay xóa bỏ, bao gồm chai rượu bảy con số bị các người đập nát.
Ngược lại, nếu ly rượu bị rớt trước thời hạn, vậy thì chờ tảng gia bại sản đi!”

“Dạ... dạ!”

Rốt cuộc vợ của tên nhà giàu cũng hiểu rõ, chai rượu cô tiện tay vứt bỏ lại đáng tiền như vậy.

Chỗ bia bắn, Lệ Diệu Xuyên đang dạy Hạ Tiểu Khê giương cung như thế nào.

Thân thể của anh dán sát sau lưng cô, chỉ điểm mỗi động tác nhỏ của cô.

Lần đầu tiên Hạ Tiểu Khê tiếp xúc với cung lên, làm thế nào thân thể đều rất là không cân đối, mà mỗi tư thái cứng ngắc của cô, không khỏi giống như
viên đạn đập vào thân thể và tâm hồn của vợ chồng nhà giàu mới nổi vậy.

Nếu mà mũi tên này bắn lệch....

“Lệ Diệu Xuyên, tôi vẫn không biết..”

Giơ cung đến đau nhức cánh tay, cô đầu hàng.

“Vậy anh giúp em.”

Anh cầm hai tay Hạ Tiểu Khê, trợ giúp cô giương cung, 3-2-1!

Mũi tên bằng bạc nhanh chóng bắn ra, Hạ Tiểu Khê sợ đến che mắt.

“Ầm.” Tiếng thủy tinh vỡ tan tành, trên đầu vợ của tên nhà giàu mới nổi tràn đầy rượu vang—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net