Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả thật quan hệ giữa bọn họ đã không còn giống như trước kia, để Ngải Hiểu Giai không danh không phận ở bên cạnh mình, dĩ nhiên cô không muốn, nhưng trong khoảng thời gian này anh đã nghĩ rất nhiều, hơn nữa anh phát hiện ý tưởng ngay từ đầu đã thay đổi, nội tâm Đoạn Tuấn Hiền hi vọng anh có thể làm cho Ngải Hiểu Giai trở lại bên cạnh anh lần nữa, anh muốn đem cô trở lại trong lòng mình lần nữa. Nếu ban đầu không phải Ngải Hiểu Giai bởi vì yêu người khác mà rời đi, mà nguyên nhân bọn họ tách ra phần lớn bởi vì mẹ anh, Đoạn Tuấn Hiền có thể khẳng định Ngải Hiểu Giai còn có cảm tình đối với mình, cho nên đến bây giờ cô vẫn không có lui tới với ai, anh cũng giống như vậy, hiện tại anh đã biết, anh không có biện pháp buông tha Ngải Hiểu Giai, anh yêu cô .

"Có phải bởi vì tôi cũng ở đấy hay không? Nếu như vậy, vậy tôi mua một gian ở sát vách cho em?" Đoạn Tuấn Hiền chính là muốn cho cô cuộc sống tốt hơn.

Ngải Hiểu Giai không hiểu tại sao anh phải làm như vậy, "Không cần phải phí tâm, tôi không cần, tôi cảm thấy như hiện tại vô cùng tốt." "Nhưng. . . . . ." "Đủ rồi, nếu như anh tới vì nói với tôi chuyện phòng ốc, thì chuyện đã kết thúc, anh có thể đi được rồi, ngày mai tôi còn phải làm việc." Ngải Hiểu Giai cảm thấy không được tự nhiên, liền bắt đầu đuổi người.

"Tôi còn chưa nói hết, tôi nghĩ muốn cho em cuộc sống tốt hơn." Đoạn Tuấn Hiền không muốn cô có cuộc sống khổ cực.

Ngải Hiểu Giai cũng không muốn "Cái anh nói cũng không phải là cái mà tôi muốn , tôi cảm thấy như hiện tại rất tốt, đây mới là cuộc sống mà tôi muốn, nếu như anh muốn bồi thường những thứ này, vậy tôi khuyên anh không cần phải làm như vậy, để cho tôi có chút tôn nghiêm đi." Cô cũng không muốn gì nhiều, chỉ cần Đoạn Tuấn Hiền không trở lại trêu chọc cô là tốt rồi, bởi vì cô sợ sẽ không giữ được tim của mình, lại chạy đến chỗ của anh mất.

Ngải Hiểu Giai đi tới cửa, quay đầu lại nhìn Đoạn Tuấn Hiền, "Trở về đi thôi, có một số việc đã qua rồi." Đoạn Tuấn Hiền dĩ nhiên hiểu, anh chính là đột nhiên nghĩ đem Ngải Hiểu Giai bắt trở lại, anh bước nhanh đến phía trước rồi đẩy cô đến trên cửa, dùng sức hôn môi của cô, Ngải Hiểu Giai giùng giằng muốn Đoạn Tuấn Hiền buông cô ra, nhưng lại chẳng có tác dụng gì, anh hôn rất dùng sức, giống như là muốn đem cô ăn luôn.

Mặc dù Đoạn Tuấn Hiền hôn cô nhưng lại không thâm nhập vào trong, cho đến khi anh hôn Ngải Hiểu Giai tới mức không thở nổi thì anh mới thả cô ra.

Đoạn Tuấn Hiền nhìn kiệt tác của mình rồi cười "Tôi thật lâu cũng không có hôn em rồi, mặc dù tối nay có chút không đã, nhưng sau này tôi sẽ đòi lại nữa ." Ngải Hiểu Giai ngạc nhiên, anh nói gì? Về sau sẽ đòi lại?

Đoạn Tuấn Hiền lại cúi đầu, cô lại đề cao cảnh giác, trực tiếp che cái miệng nhỏ của mình lại không để cho anh hôn, Đoạn Tuấn Hiền lại buồn cười vén tóc của cô lên, ở trên cổ của cô hôn một cái thật mạnh, để lại một cái vết hôn.

"Đoạn Tuấn Hiền!" Anh lại còn dám làm như vậy, coi như lúc trước anh là chồng của cô, nhưng bây giờ bọn họ đã ly hôn.

"Đây là tuyên bố em là của tôi." Đoạn Tuấn Hiền hài lòng nhìn cô, "Chờ khi tôi phát hiện màu sắc nó phai nhạt, thì tôi sẽ làm lại cái mới, cho nên em không cần phải trốn tôi."

Ngải Hiểu Giai hoàn toàn bị hành động của Đoạn Tuấn Hiền dọa sợ, như vậy cô làm sao dám ra cửa? Mặc dù đồ công sở là có cổ, nhưng mà ở chỗ này vẫn sẽ bị người ta nhìn thấy vết hôn .

"Đoạn Tuấn Hiền, rốt cuộc tại sao anh phải làm như vậy?" Cái gì là tuyên bố cô là của anh ?

"Em đã không hiểu phải không?" Đoạn Tuấn Hiền nhìn thời gian, "Tôi phải về rồi." Sau đó Đoạn Tuấn Hiền đi thật, lưu lại Ngải Hiểu Giai đối mặt với một đống lớn nghi vấn, hoàn toàn không biết nên làm cái gì.

Lòng của Ngải Hiểu Giai vẫn còn nhảy loạn, bởi vì Đoạn Tuấn Hiền hôn, bởi vì hành động của anh, chỉ là tại sao Đoạn Tuấn Hiền lại làm như vậy đây? Là như cô nghĩ, hay đơn thuần chỉ là đùa bỡn? Cô không nghĩ ra.

Đoạn Tuấn Hiền chẳng lẽ không biết, anh hành động như vậy, sẽ làm cô không quay đầu được sao?

Ngải Hiểu Giai đi vào trong phòng tắm soi gương, ấn ký hồng hồng in ở trên cổ của mình, nghĩ tới Đoạn Tuấn Hiền mới vừa nói, cô đột nhiên cười, anh làm sao lại ngây thơ như vậy đây? Coi như ấn ký ở đây, cô cũng không nhất định là của anh .

Phòng làm việc, Ngải Hiểu Giai còn không có làm xong công việc, nhưng cô lại không có biện pháp để không suy nghĩ lung tung, vết hôn trên cổ đã bị cô dùng băng dán chặt, mặc dù cô bị mọi người hỏi thăm, nhưng lại giải thích rất tốt.

Ngải Hiểu Giai nhớ lại lúc học đại học, lúc bọn họ gặp mặt lần thứ hai, bởi vì Đoạn Tuấn Hiền hẹn cô, cô lại không xuất hiện, sau đó khi anh nhìn thấy cô thì vô cùng tức giận, liền ấn cô đến trên tường rồi cường hôn cô một hồi, nói muốn cô làm bạn gái của anh , khi đó cô cảm thấy anh cường thế rất đáng ghét, không chịu khuất phục, nhưng sau lại trở nên ngọt ngào.

Tối hôm qua cũng giống như vậy, chỉ là cô không có ghét như lần đầu tiên, ngược lại cảm thấy giống như bọn họ trở lại trước kia, chỉ là cho tới bây giờ Ngải Hiểu Giai cũng không hiểu, tại sao tối hôm qua Đoạn Tuấn Hiền làm như vậy?

Quản lý đi vào phòng làm việc, gõ một cái trên mặt bàn Ngải Hiểu Giai "Hiểu Giai, tôi muốn nói cho cô một tin tức tốt." "Tin tức tốt gì?" Ngải Hiểu Giai không mấy hứng thú, bởi vì tin tức tốt đều chỉ có lợi đối với công ty, đối với cô không dùng được.

Cùng một cái tổ viên khác nghe được quản lý nói thì vội vàng lại gần hỏi "Có tốt tin tức gì vậy?" Quản lý khụ khụ hai tiếng nói "Tuần sau, tổng giám đốc phải đi Hongkong công tác, thuận tiện cũng muốn khảo sát thị trường bên kia, cho nên quyết định muốn dẫn một nhân viên phòng kế hoạch đi, mà cái nhân viên được tuyển chính là Hiểu Giai." Đi Hongkong công tác? Còn cùng Đoạn Tuấn Hiền? Ngải Hiểu Giai không cần nghĩ cũng biết đây là Đoạn Tuấn Hiền làm, chỉ là tại sao muốn đến Hongkong đây?

"Là tổng giám đốc tự mình nói?" Cô hỏi.

Quản lý bình thường đối với Ngải Hiểu Giai rất tốt, cảm thấy đây tuyệt đối là nhân tài, liền một mực đề cử cô trước mặt tổng giám đốc, không ngờ thật hữu dụng "Đúng vậy, tôi vừa mới từ phòng làm việc của tổng giám đốc xuống." "Thật tốt quá lão đại, tổng giám đốc tự mình mở miệng để cô đi công tác cùng a." Cô gái cùng một người tổ viên khác thật vui mừng, lão đại tổ khác đều là nam, chỉ có lão đại bọn họ là nữ, vốn luôn bị người khác coi thường, hiện tại rốt cuộc có thể tự hào.

"Đúng vậy a, tôi còn cho rằng ở trong hội nghị lần trước, cô đã để lại ấn tượng không tốt với tổng giám đốc, nhưng lần này không tệ, tổng giám đốc tự mình bổ nhiệm cô." Quản lý đều toát mồ hôi lạnh vì cô a!

Nhưng mà đối với Ngải Hiểu Giai, điều này cũng không biết là tốt hay xấu, mặc dù đi Hongkong là vì công việc, nhưng còn ngoài giờ làm việc thì sao? Đoạn Tuấn Hiền muốn làm gì cô còn không biết.

"Thế nào cô giống như không quá vui mừng?" Cô gái nhìn Ngải Hiểu Giai không có phản ứng quá lớn nói.

Ngải Hiểu Giai cười cười "Không có tôi rất vui mừng, chỉ là đang tôi nghĩ tại sao phải chọn tôi mà thôi, như quản lý nói, tôi thiếu chút nữa thành danh sách đen rồi." "Đúng thế, chỉ là tổng giám đốc cũng nhìn trúng năng lực của cô mới có thể bổ nhiệm cô, nên chuẩn bị công việc, tuần sau lên đường, dự tính là chủ nhật trở lại." Sau khi Quản lý phân phó xong, Ngải Hiểu Giai gật đầu cám ơn quản lý.

Cô gái lại gần Ngải Hiểu Giai muốn nói buổi tối đi ăn mừng, thì điện thoại của Ngải Hiểu Giai liền vang lên.

"Như thế nào? Biết tin tức rồi sao?" Sau khi nhận điện thoại cô mới biết thì ra là Đoạn Tuấn Hiền, ngại vì có người đang đứng ở bên cạnh, Ngải Hiểu Giai cũng không dám nói gì "Ừ, đã biết." "Vui mừng không? đã thật lâu chúng ta chưa có trở về Hongkong." Anh cười nói.

Ngải Hiểu Giai cũng cười, mong đợi sao? Cô không biết nên nói là mong đợi hay là lo lắng đây, chỉ là cũng thật lâu cô chưa có trở về Hongkong rồi"Nhưng anh xác định anh không phải bởi vì chuyện riêng sao?" Cô có chút hoài nghi.

"Tôi xác thực là muốn đến Hongkong đi công tác, nhưng mà bởi vì muốn em đi theo tôi, cho nên cố ý tìm một lý do." Đoạn Tuấn Hiền rất thành thực nói.

Cô cũng biết là như vậy, Đoạn Tuấn Hiền căn bản là lấy công việc làm lý do thôi, Ngải Hiểu Giai có chút không vui nói: "Vậy tôi không đi." "Không được! Em phải đi, chuyện này đã thông báo cho mọi người, quản lý cũng biết chuyện, chuyện cũng đã sắp xếp xong rồi, không đi không được, thứ ba tôi chờ em ở sân bay, nếu không tôi liền đi đón em." Đoạn Tuấn Hiền tức giận rống to.

Ngải Hiểu Giai thiếu chút nữa thì muốn cúp điện thoại.

"Được rồi, tự tôi sẽ đến ." Sau đó Ngải Hiểu Giai cúp điện thoại.

Ở một bên nghe được một chút nội dung tiểu cô nương liền nở nụ cười hỏi Ngải Hiểu Giai "Có phải bạn trai hay không?" Mặt của Ngải Hiểu Giai đỏ lên, làm sao lại nghĩ là bạn trai đây?

"Không phải!" Cô kiên quyết nói.

"Xem cô khẩn trương kìa, yên tâm, cho dù có cũng không làm sao, từ lúc tôi tới công ty đến bây giờ, cũng không có gặp qua cô nói chuyện điện thoại cùng bạn trai, đúng lúc đi nói chuyện yêu đương á." Tiểu cô nương buồn cười nói.

Ngải Hiểu Giai không tiếp tục giải thích gì nữa, nếu cô ấy biết mình đã sớm ly hôn, hiện tại lại có dính dáng cùng chồng trước thì nhất định sẽ rất kinh ngạc.


Ngải Hiểu Giai tự mình kéo hành lý đến sân bay, cô vốn cho rằng chỉ có một mình Đoạn Tuấn Hiền, nhưng lại phát hiện Lý Thái cùng Hàn Na cũng ở đây.
"Hiểu Giai, cô tới rồi." Lý Thái vui mừng nghênh đón.

Ngải Hiểu Giai có chút không hiểu tình huống bây giờ? Cũng chỉ là đi công tác, cũng không cần nhiều người đi như vậy chứ

Đoạn Tuấn Hiền mất hứng ngồi ở trên ghế, mà Hàn Na thấy Ngải Hiểu Giai tới, liền đứng lên chào hỏi "Cô chính là Hiểu Giai người mà Lý Thái luôn miệng nhắc tới sao? Không tệ nha." Ngải Hiểu Giai nhất thời cảm thấy lúng túng.
Lý Thái vội vàng giải vây "Cô không cần nói lung tung, đi sang bên chỗ Tuấn Hiền đi, chuẩn bị lên máy bay rồi." Ngải Hiểu Giai từ trong miệng Lý Thái biết được, vốn là Đoạn Tuấn Hiền đi ký hợp đồng này, nhưng bị Hàn Na biết nên nhất định muốn đi theo, hơn nữa mẹ Đoạn cũng lên tiếng, cho nên anh không có biện pháp, chỉ có thể để cho Hàn Na đi cùng, nhưng Hàn Na lại kéo Lý Thái đi theo, kết quả biến thành bốn người cùng đồng hành.

Ngải Hiểu Giai cảm thấy bốn người đồng hành cũng tương đối tốt, như vậy cô và Đoạn Tuấn Hiền sẽ không phải chung sống đơn độc, nhưng trong lòng cô lại có chút không vui! Ở trên máy bay bốn người ngồi cùng một hàng, nhưng Đoạn Tuấn Hiền cùng Ngải Hiểu Giai ngồi cùng bên, cô đối mặt với Lý Thái, Ngải Hiểu Giai liền có chút không biết nên làm sao, không phải cô không biết Lý Thái có tình cảm đối với mình, nhưng cô lại không để tâm.

Ngải Hiểu Giai nhìn về phía Đoạn Tuấn Hiền, chỉ thấy Hàn Na rất hưng phấn lôi kéo anh nói chuyện, nhưng từ đầu tới đuôi mặt Đoạn Tuấn Hiền cũng đen lại.

"Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, đối mặt với nhiệt tình của Hàn Na như vậy , Tuấn Hiền lại có thể thờ ơ như vậy." Lý Thái phát hiện Ngải Hiểu Giai nhìn về phía hai người kia, liền cười nói.

Ngải Hiểu Giai biết, Đoạn Tuấn Hiền thật không thích Hàn Na, cho nên anh mới không có sắc mặt tốt, chỉ là Hàn Na có điều kiện tốt như vậy, tại sao anh lại không thích?

"Đó là chuyện giữa bọn họ, tôi không có hứng thú." Cô lạnh nhạt nói.

Lý Thái đột nhiên cảm thấy Ngải Hiểu Giai có chút thay đổi, nhưng lại giống như không có thay đổi.

Ngải Hiểu Giai thấy Hàn Na cầm điện thoại di động chụp cùng Đoạn Tuấn Hiền, trong lòng cô cảm thấy không thoải mái, cảm giác giống như đồ vật mình yêu thích bị người ta đoạt đi.

Đoạn Tuấn Hiền quay đầu nhìn về phía Ngải Hiểu Giai, đột nhiên phát hiện cô nhanh chóng quay đầu lại thì anh liền cười, Ngải Hiểu Giai chú ý tới anh, có phải cô nhìn thấy anh thân mật cùng người phụ nữ khác như vậy nên cô mất hứng hay không?

Sau khi máy bay vững vàng cất cánh, Đoạn Tuấn Hiền cố ý cho Ngải Hiểu Giai một tín hiệu, để cô đi toilet cùng anh .

Ngải Hiểu Giai không dám, bởi vì tất cả mọi người đều ở chỗ này, nhưng Đoạn Tuấn Hiền lại thừa dịp lúc hai người kia nghỉ ngơi kéo cô ra ngoài, sau đó cô liền bị Đoạn Tuấn Hiền đẩy vào trong toilet nhỏ hẹp.
"Anh muốn làm cái gì? Bọn họ vẫn còn ở bên ngoài, hơn nữa hai người chúng ta chen chúc ở bên trong này, nếu bị người khác thấy thì sẽ không hay!" Ngải Hiểu Giai tức giận nói.

Sau khi cô tạm ngừng nói chuyện Đoạn Tuấn Hiền liền ngăn chặn môi của cô lại, Ngải Hiểu Giai rất ngạc nhiên.

"Không nên như vậy, buông tôi ra!" Ngải Hiểu Giai giãy giụa nói, nhưng toilet nhỏ như vậy, cô cũng không thể trốn đi đâu được.

Đoạn Tuấn Hiền to gan đưa đầu lưỡi chui vào trong miệng cô, trêu chọc hàm răng cùng cái lưỡi thơm tho của cô, bàn tay anh ôm chặt eo cô, anh mãnh liệt tấn công thiếu chút nữa làm cho cô không thể chống đỡ được, cho đến khi cô cảm giác thiếu dưỡng khí, không thể thở được thì cô mới nhớ ra là phải đẩy anh.

Đoạn Tuấn Hiền buông cô ra, cô vội vã thở hổn hển tựa vào trên người của anh .

"Mới vừa rồi em đều để ý đến tôi đúng không?" Đoạn Tuấn Hiền nở nụ cười rất tươi rồi hỏi.
Ngải Hiểu Giai cũng biết nhất định là mình bị anh nhìn thấy, nhưng lại không thể thừa nhận "Tôi mới không có" "Vậy em biết hai người bọn họ cùng đi, nên không vui sao?" Mới vừa rồi Đoạn Tuấn Hiền không có cơ hội hỏi, hiện tại rốt cuộc anh có thể đơn độc ở cùng với cô rồi.

"Không có gì không vui, cũng chỉ là công việc mà thôi." Cô ngửi thấy mùi hương thật thoải mái ở trên người anh, sau đó cô đứng ngay ngắn nhìn anh .

Đoạn Tuấn Hiền nhìn gương mặt cô hồng hồng, liền dùng bàn tay bắt đầu vuốt ve, da của cô vẫn đẹp như thế, tựa như da của em bé vậy.

" Nhìn tôi thân mật cùng Hàn Na như vậy, em có ghen không ?." Đoạn Tuấn Hiền muốn nghe được câu trả lời của cô.

"Vậy thì thế nào? Đó lại không phải là chuyện của tôi." Ngải Hiểu Giai tránh thoát tay của anh liền cách xa anh .
Ngải Hiểu Giai dĩ nhiên cảm thấy trong lòng không thoải mái, bởi vì tình cảm cô của đối với anh vẫn luôn không thay đổi, chỉ là coi như cô nói mình ghen thì có ích lợi gì, giữa bọn họ còn có thể trở lại lúc ban đầu sao? Coi như bây giờ Đoạn Tuấn Hiền hôn cô, cũng chỉ là ở trong đáy lòng anh, căn bản anh cũng không dám thừa nhận thân phận của cô.
"Không có, tôi không có ghen cái gì?" Cô không được tự nhiên nói.

Đoạn Tuấn Hiền ôm cô vào trong ngực "Mặc kệ em có ghen hay không, dù sao thì tôi cũng ghen, em không được đến gần Lý Thái, nếu không tôi sẽ ghen ." Ngải Hiểu Giai có chút ngạc nhiên, anh sẽ ghen? Cô cho rằng Đoạn Tuấn Hiền chỉ cố ý đùa bỡn cô mà thôi, không ngờ anh thật sự đang ghen, vậy có thể giải thích hành động của anh, bởi vì anh quan tâm cô, đúng không?

"Tôi không có bất kỳ tình cảm nào đối với Hàn Na, em có thể yên tâm, nhưng mà tôi lại lo lắng em cùng Lý Thái, hắn đối tốt với em như vậy, em sẽ thích hắn sao?" Đoạn Tuấn Hiền nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói có chút không tự tin.

"Tuấn Hiền. . . . . ." Cô dĩ nhiên sẽ không thích Lý Thái, nhưng cô không biết nên nói như thế nào, cô còn có thể tiếp tục thương anh sao?

"Hiểu Giai, có một số việc không phải đã qua là có thể đi qua, nếu như trong lòng còn có tình cảm, coi như mình giấu được thì rồi cũng sẽ bị người khác biết được." Đoạn Tuấn Hiền biết cô không muốn nói, anh liền kéo khoảng cách của hai người, canh chừng nhìn cô.

Ngải Hiểu Giai hiểu, chỉ là cô muốn trốn tránh, cô không buông ra, cho nên cô lại không dám đến gần anh một bước. Đoạn Tuấn Hiền thở dài, vẻ mặt anh có chút bi thương "Thôi, tôi cho em thời gian, tôi đi ra ngoài trước." Đoạn Tuấn Hiền nói xong liền đi, để Ngải Hiểu Giai ở lại trong toilet, trong lòng cô không biết nên làm sao? Cô vẫn luôn thích Đoạn Tuấn Hiền, hiện tại cô biết cảm giác Đoạn Tuấn Hiền đối với cô cũng như vậy, nhưng nếu như bọn họ lại ở cùng nhau, vậy nhất định sẽ chọc cho mẹ Đoạn bất mãn, đến lúc đó chuyện đã qua vẫn sẽ tái diễn, cô vẫn sẽ bị buộc rời đi.
Cô rốt cuộc nên làm cái gì? Lựa chọn trốn tránh Đoạn Tuấn Hiền sao? Ngải Hiểu Giai không nhịn được khóc, tại sao cô lại làm cho cuộc sống của mình trôi qua khó khăn như thế đây?

Đến Hongkong, Lý Thái liền đi nói chuyện làm ăn cùng Đoạn Tuấn Hiền, Hàn Na tự mình chạy đi chơi, chỉ để lại Ngải Hiểu Giai, cho nên anh liền đi xử lý công việc trước, đi khảo sát thị trường Hương Cảng.

Buổi trưa, Đoạn Tuấn Hiền gọi điện thoại cho cô, "Em đang ở đâu?" "Cửu Long." Ngải Hiểu Giai nhìn trên đường, quả nhiên nhiều năm như vậy vẫn không có thay đổi.

"Tôi đang ở Trung Hoàn, em muốn tới đây dùng cơm không?" Đoạn Tuấn Hiền lo lắng cô làm việc mà quên ăn cơm hay không.

Từ Cửu Long đến Trung Hoàn vẫn có chút xa, bởi vì một bữa cơm, sau đó cô còn phải ngồi xe trở lại nơi này, Ngải Hiểu Giai quyết định vẫn là không muốn.

"Thôi, chính tôi tùy tiện ăn một chút ở bên này là được, chạy tới chạy lui lãng phí thời gian." "Được rồi, vậy em nhất định phải ăn cơm, nếu để cho tôi biết em để mình đói bụng, ngày mai tôi sẽ không cho phép em hành động đơn độc một mình." Đoạn Tuấn Hiền uy hiếp nói.

Ngải Hiểu Giai liền cảm thấy ấm lòng, những lời này mặc dù mang theo uy hiếp, nhưng lại tràn đầy quan tâm, Đoạn Tuấn Hiền cũng chỉ muốn để cho cô ăn cơm mà thôi.

"Biết." Cô mang theo tươi cười nói, sau khi cúp điện thoại xong Ngải Hiểu Giai mới biết, thì ra mình đã dần dần bắt đầu thói quen có sự tồn tại của Đoạn Tuấn Hiền cùng với sự quan tâm của anh rồi.

Ngải Hiểu Giai vòng đi hai con đường, cô tìm được quán trà mà thời sinh viên cô đi làm công khi đi học đại học ở Hongkong, không nghĩ tới đã bao lâu như vậy, mà quán vẫn còn,bà chủ vẫn ở đây.

Bà chủ là một người rất dễ nói chuyện, rất nhiều hàng xóm láng giềng đều thích đến tiệm ăn, mà quán trà ở Hongkong có nhiều đếm không xuể, mỗi một gian đều có những nét riêng biệt, đây chính là đặc hữu văn hóa quán trà ở Hongkong.

Ngải Hiểu Giai đi vào trong tiệm, bà chủ cũng không ngẩng đầu lên nói một câu hoan nghênh, cô đi tới trước mặt bà chủ chọn một ly trà sữa, lúc này bà chủ mới ngẩng đầu lên, không ngờ bà chủ còn nhận ra được cô, dùng tiếng phổ thông nói: "Cô không phải là Hiểu Giai sao?" "Bà chủ, còn nhận ra được tôi à?" Ngải Hiểu Giai tại nơi này . lên, cho nên vừa mở miệng chính là tiếng Việt - Quảng Đông"Dĩ nhiên, cô là nhân viên thứ hai trong tiệm của tôi ở nơi khác." Bà chủ chào hỏi Ngải Hiểu Giai rồi ngồi xuống, cho phục vụ đem bữa ăn của cô lên.

Bà chủ ngồi xuống ghế đối diện Ngải Hiểu Giai"Tại sao trở lại? Tôi cho rằng sau khi tốt nghiệp đại học cô sẽ trở lại Đài Loan làm việc." "Đúng vậy, tôi đến đây công tác, mấy ngày nữa còn phải trở về." Ngải Hiểu Giai rất ưa thích bà chủ .

Bà chủ hiểu " năm đó sau khi cô kết hôn cũng rất ít tới, thật là không muốn tới gặp tôi sao!" Ngải Hiểu Giai có chút ngượng ngùng, sau khi kết hôn cô ở khá xa, căn bản là không có biện pháp thường ngồi xe qua lại, hơn nữa bình thường cô cũn đi học, sau khi tan lớp còn phải đi về nhà chăm sóc Đoạn Tuấn Hiền, cho nên cũng không có quá nhiều thời gian.

"Thật xin lỗi nha, sau khi kết hôn quả thật tôi có rất nhiều chuyện phải làm." "Vậy hai người không có xảy ra chuyện gì chứ? Hình như là năm năm trước, có một đoạn thời gian chồng cô thường bay tới Hongkong, còn đặc biệt đến ngồi trong tiệm, vẫn ngồi rất khuya mới đi, sắc mặt của anh ta vẫn luôn không tốt, tôi đã hỏi anh ta có chuyện gì xảy ra, nhưng anh ta chỉ hỏi tôi có biết cô ở đâu hay không? Tôi liền nói không biết." bà chủ đem chuyện năm đó nói cho Ngải Hiểu Giai.

Ngải Hiểu Giai rất kinh ngạc, năm đó Đoạn Tuấn Hiền vẫn luôn chờ cô ở chỗ này?
"Có phải các người xảy ra chuyện gì hay không?" bà chủ quan tâm hỏi.

Ngải Hiểu Giai lộ ra một tia cười khổ " năm năm trước chúng tôi đã ly hôn." bà chủ sớm đã hiểu "Coi như hai người ly hôn, nhưng hình như anh ta còn yêu cô " Ngải Hiểu Giai không hiểu, tại sao bà chủ biết Đoạn Tuấn Hiền còn yêu cô?

"Trên thực tế mỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net