Chương 327: Trong diễn ngoài diễn (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Phó Thiên Minh và các nhân viên nghiệp vụ đang bắt tay, lúc nhìn Hạ Tuyết, lại thấy tâm tình cô đột nhiên bị kích động đứng bên cạnh cây trà, khẽ nức nở, ông ta và Kim Thắng Nguyên lập tức đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, lo lắng hỏi: "Chuyện gì vậy ?"

Hạ Tuyết vội vàng lắc đầu, nước mắt lại lăn xuống.

"Không phải còn chưa thoát ra vai diễn chứ? " Phó Thiên Minh lo lắng hỏi.

Hạ Tuyết nghẹn ngào lắc lắc đầu, trong lòng chua xót nước mắt lăn xuống, Kim Thắng Nguyên lập tức tiến lên, ôm khẽ Hạ Tuyết nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, có thể do nhập vai quá sâu, xin lỗi, tôi không nên khi dễ cô như vậy."

Đột nhiên Hạ Tuyết bị lời của anh làm cho tức cười, vừa cười vừa rơi lệ, nghĩ đến buổi tối sáu năm trước, sáng sớm, sau khi Hàn Văn Hạo ném chi phiếu lên người của mình, cứ như vậy vô tình rời đi, trong lòng của cô đau xót, nước mắt lại lăn xuống.

"Đi thôi, đi thôi, thả lỏng một chút, trở về điều chỉnh cảm xúc sẽ tốt thôi."Phó Thiên Minh tự mình đỡ Hạ Tuyết đi xuống, Hạ Tuyết không còn phân biệt trong phim hay ngoài đời thực, cứ khóc cho đến đi tới trước cửa khách sạn, đi qua bức tường thủy tinh bên trong, nhìn thấy Hàn Văn Hạo cùng một số lãnh đạo cấp cao vẫn còn đang bàn về cái gì, vừa nói chuyện, vừa nhẹ nhàng nâng ly cà phê uống.

Hạ Tuyết nhìn anh, nước mắt không ngừng tuôn ra, có lẽ sau khi diễn xuất xong đã kích thích cô quá sâu.

"Đừng khóc."Kim Thắng Nguyên đau lòng đỡ vai Hạ Tuyết, đi vào đại sảnh, Hạ Tuyết vẫn không thể kiềm chế, cầm khăn tay lau nước mắt, thậm chí không khống chế được cảm xúc, bật khóc. Hàn Văn Hạo ngồi ở đầu bên kia, nghe tiếng khóc, tò mò quay đầu lại, ánh mắt ngưng tụ, nhìn Hạ Tuyết đầu tóc rối bời, trên người dính đầy vết máu, khoác áo khoác, nhếch nhác, tay cầm một cái khăn tay, vừa đi vừa lau nước mắt, rất đáng thương, anh cau mày.

"Tổng giám đốc, cuộc họp kết thúc, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."Tả An Na nhìn Hàn Văn Hạo nói.

Hàn Văn Hạo nghe xong, liếc nhìn bộ dáng Hạ Tuyết khóc đáng thương như vậy, trong lòng của anh giãy giụa, đứng dậy nói: "Được rồi, hôm nay mọi người vất vã rồi, nghỉ ngơi một lúc sẽ tiếp tục họp."

"Vâng ! "

Hàn Văn Hạo và Tả An Na chậm rãi đi đến trước thang máy, cùng bọn người Hạ Tuyết đứng chung một chỗ, chào hỏi Phó Thiên Minh xong, Hàn Văn Hạo đứng một bên, nhìn hình ảnh Hạ Tuyết phản chiếu trên cửa thang máy, vẫn không để ý đến ai, không ngừng khóc, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, lỗ mũi nhỏ đỏ bừng, hơi phập phồng, đôi môi bị người hôn sưng đỏ, ánh mắt của anh chớp một cái, liếc mắt nhìn Kim Thắng Nguyên bên cạnh không ngừng an ủi Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết không lên tiếng, chỉ tiếp tục nói không có việc gì, lắc lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống, lau thế nào cũng không xong.

Cửa thang máy mở ra, Hàn Văn Hạo đi vào trước, mọi người cùng nhau bước vào, Hạ Tuyết đi vào trong thang máy, vẫn chưa nín khóc, Hàn Văn Hạo vẫn nhàn nhạt nhìn bộ dáng kia của cô.

"Chút nữa trở về, nghỉ ngơi thật tốt, không có việc gì."Phó Thiên Minh khuyên, lúc cửa thang máy mở ra, các nhân viên nghiệp vụ tại tầng 2 cũng nhộn nhịp đi ra thang máy, cuối cùng lầu năm chỉ còn sót lại Hạ Tuyết, Hàn Văn Hạo, Kim Thắng Nguyên, Phó Thiên Minh. Mọi người cũng lần lượt trở về phòng của mình, Hạ Tuyết vừa khóc, vừa đi về phòng của mình, Hàn Văn Hạo từng bước, từng bước đi theo phía sau của cô.

Kim Thắng Nguyên lại vượt lên trước một bước, đi tới bên cạnh Hạ Tuyết một lần nữa nói: "Thật xin lỗi, hôm nay tôi làm cô sợ rồi."

"Chuyện không liên quan đến anh, không có gì, tôi về nghỉ một chút sẽ tốt, cám ơn anh, hôm nay đã vất vả, hẹn gặp lại."Đối với anh mà nói, cảm xúc của Hạ Tuyết thật không tốt.

"Này."Kim Thắng Nguyên thật sự không biết nên làm gì, trước khi đi chỉ đành, nói: "Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, thả lỏng một chút."

"Ừm."Hạ Tuyết khẽ gật đầu, sau đó một mình đi tới trước cửa phòng mình, vừa khóc, vừa nghĩ, từ trong túi móc ra thẻ mở cửa phòng, nhưng lật tới, lật lui thế nào cũng không được, cô lau nước mắt trên mặt, nức nở nói: "Thẻ phòng của tôi làm sao vậy ?"

Một tấm thẻ mở cửa phòng màu vàng, đưa tới trước mặt của Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết kỳ quái ngẩng đầu lên, lại thấy Hàn Văn Hạo đứng trước mặt của mình, tay cầm thẻ mở cửa phòng, sắc mặt của cô lạnh lùng, vội vàng hít mũi một cái, đưa tay muốn bắt lấy thẻ mở cửa phòng. Hàn Văn Hạo lại giơ tay lên, sau đó im lặng đứng trước cửa phòng, đem thẻ mở cửa phòng cắm vào trong khóa cửa, chỉ nghe cách một tiếng, cửa chậm rãi mở ra, ánh đèn dìu dịu bên trong hắt ra, Hàn Văn Hạo nhàn nhạt đẩy cửa gỗ ra, sau đó đứng cạnh cửa, quay đầu nhìn cô.

Hạ Tuyết không muốn để ý tới anh, chỉ lau nước mắt đi vào phòng, sau đó xoay người muốn đóng cửa, lại thấy tay Hàn Văn Hạo vẫn chống cửa, gắt gao nhìn mình, ánh mắt của cô nhìn anh, trong lòng không khỏi đau xót, nghẹn ngào nhìn hỏi: "Anh muốn làm gì ? Lại muốn nói với tôi cái gì? Muốn tôi chết, đúng không? Hãy bảo tôi không được rối rắm với hai em trai tốt của anh ? Sáu năm trước, có lẽ anh quen biết tôi, không như người anh mong muốn, nhưng anh vẫn khi dễ tôi, sáu năm sau, anh càng không ngừng nói là lỗi của tôi, ngay cả khi nói một câu xin lỗi, cũng không có thành ý, cũng lớn tiếng dọa người! Anh thật là ác mà ! ! "

Hàn Văn Hạo vẫn không lên tiếng, nhìn cô, nhìn cái người chưa bao giờ thích tính nợ cũ, lại đột nhiên lật lên nợ cũ, vừa nói, vừa khóc đến đáng thương, thật ngoài ý muốn, mi mắt anh xẹt qua một chút nghi ngờ nói: "Tại sao cô khóc thảm vậy? Không phải hai ngày trước cô bị tôi khi dễ đến bây giờ mới đòi nợ chứ ?"

Hạ Tuyết nghe xong thì càng tức giận vung tay lên, muốn đẩy anh đi ra khỏi phòng của mình, vừa khóc nói: "Anh cút cho tôi ! ! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa ! ! Anh còn biết anh đã khi dễ tôi ! ! Anh cút đi ! ! "

Hàn Văn Hạo hơi lui về phía sau một bước, cau màynhìn cô hỏi: "Cô làm sao vậy hả ? "

"Cút ! ! " Hạ Tuyết đẩy lồng ngực của anh, muốn anh đi ra ngoài! !

Hàn Văn Hạo nắm chặt cổ tay của cô, nhìn cô nói: "Đừng làm rộn! "

"Anh đi đi! ! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa ! ! Anh đi đi! ! Về sau chúng ta chấm dứt ! ! Nếu về sau tôi gặp anh, tôi ra cửa ưmh......" Miệng Hạ Tuyết bị Hàn Văn Hạo bịt chặt, cô tức giận ngẩng đầu nhìn anh! !

Hàn Văn Hạo cắn răng, đưa ngón trỏ, nhẹ nhàng khép cánh môi của cô, lạnh lùng nói: "Sau này không cho phép cô ở trước mặt của tôi, nói chết sống, mạng của cô là của tôi, trừ phi tôi giết cô, nếu không, cô chỉ có thể sống tốt cho tôi."

Hạ Tuyết cười lạnh nhìn anh, nước mắt lăn xuống, nói: "Tại sao mạng của tôi ở trong tay anh ? Anh có tư cách gì? Về sau đừng có nói với tôi như vậy! Anh không xứng! ! "

Ánh mắt Hàn Văn Hạo hơi loé lên, nhìn Hạ Tuyết nhìn mình, trên mặt đầy hận ý, tròng mắt oán hận, mắt lăn xuống, trên mặt dính màu máu, trên cổ cũng có chút dính máu, thậm chí còn có hai vết hôn, lồng ngực của anh hơi phập phồng, nhìn người này vẫn mím chặt môi, hung hăng nhìn mình, anh đột nhiên bất đắc dĩ cười một tiếng.

"Anh còn cười! ! ? Anh đi đi ! ! " Hạ Tuyết muốn đẩy Hàn Văn Hạo

Hàn Văn Hạo lại nắm chặt cổ tay của cô, tiến lên một bước, đi vào trong phòng, đóng cửa phòng lại, dựa lưng vào cửa, dưới ánh đèn mờ mờ, vươn tay nắm nhẹ cằm của cô, cúi xuống nói: "Hung dữ như vậy, giống như con cọp con! Còn nói tôi khi dễ cô, trên thế giới này cũng không có được mấy người đáng để tôi khi dễ! Không biết điều!"

"Anh ... ...." Hạ Tuyết tức giận liều mạng đẩy Hàn Văn Hạo, nói: "Anh cút ra ngoài cho tôi ! ! Tại sao anh vào phòng của tôi? Cút! Đừng tưởng rằng lần nào tôi cũng để mặc cho anh khi dễ! ! Cút! "

Hàn Văn Hạo cũng không nhúc nhích, đứng ở bên cửa, nhìn cô thật lâu, cho đến khi thấy nước mắt cô khô ráo, đã khôi phục lại bộ dáng tràn đầy khí thế, anh lạnh nhạt xoay người, mở cửa phòng, quay mặt nói: "Tôi không thích cô chảy nước mắt, tôi nhìn đủ rồi. Tôi chán ghét cô khóc, tôi chán ghét cô vừa khóc vừa cười! Tôi chán ghét bộ dáng cô như vậy, tôi rất chán ghét! Rất chán ghét! "

Anh nói xong, chậm rãi đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net