Chương 365: Cha, mẹ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng nhau nhìn hai người này, cũng không đành lòng nhìn lại, quay đầu đi thì đã thấy Trần lão đứng bên cạnh hàng rào trúc, nhìn Hạ Tuyết và Hàn Văn Hạo, sửng sốt . . . . . .

Hàn Văn Hạo như xin lỗi nhìn Trần lão nói: ". . . . . . . . . Trần gia gia . . . . . ."

Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn Trần lão, cô nhìn ông lão nghẹn ngào gọi: "Gia gia . . . . . ."

Trần lão nhìn quan hệ phức tạp này, trên khuôn mặt già nua, thoáng qua một chút mất mát và thương tiếc, ông chậm rãi nhìn Hạ Tuyết gật đầu, cũng không vạch rõ mối quan hệ này, chỉ hơi gật đầu nói: "Ừ. . . . . . Ông hiểu . . . . . . Những người này đều là người nhà của các cháu sao ?"

Hàn Văn Kiệt lập tức mỉm cười nhìn Trần lão, cung kính nói: "Chào Trần gia gia, cháu là Văn Kiệt, người này là anh hai của cháu, tên Văn Vũ, Văn Hạo là anh cả của bọn cháu, người bên cạnh anh cả cháu là chị dâu tương lai của bọn cháu, tên là Thư Lôi . . . . . . Vị nam sĩ bên cạnh Hạ Tuyết là Daniel, con trai Tổng Thống Pháp, cũng là chồng chưa cưới của Hạ Tuyết . . . . . . Lần này, vì anh cả cháu và Hạ Tuyết gặp sự cố rơi xuống vách núi, người nhà và bạn bè rất lo lắng. Tìm hai ngày, hai đêm, rốt cuộc bọn cháu theo dấu sóc con tìm được mọi người ở chỗ này, cháu thay mặt cho cha, mẹ người thân của Hạ Tuyết và tất cả bạn bè, xin cám ơn ông . . . . . . Cám ơn ông . . . . . ."

Trần lão nghe Hàn Văn Kiệt tỉ mỉ giải thích, ông cũng đã hiểu, nhìn về phía Tuyết nha đầu, khẽ nhếch nụ cười, chậm rãi nói: "Thậm chí gia gia không ngờ được, cháu có người chồng chưa cưới có thân phận hiển hách, cũng không nghĩ đến, Tuyết nha đầu là đứa bé cao quý như vậy, lại có thể ở trong ngôi nhà đơn sơ của ông, sống vui vẻ . . . . . . Tốt . . . . . . Tốt . . . . . ."

Hạ Tuyết nghe, trong lòng đau xót, nhìn Trần lão, khóc nói: "Gia gia ...... Thật xin lỗi ...... Thật xin lỗi ...... Cháu không cố ý ...... Cháu không cố ý ......."

Trần lão biết cô đang nói cái gì, cũng gật đầu giơ tay cười nói: "Nha đầu ngốc, sáng nay không phải gia gia đã dạy cháu, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng phải bình tĩnh, hiểu không ?"

Hạ Tuyết khóc, đành gật đầu . . . . . .

"Các cháu đã tới rồi, bây giờ đã là sau giữa trưa, một nhóm người lớn như vậy, lúc này xuống núi nguy hiểm, không bây giờ ngủ lại chỗ này, sáng mai rời khỏi núi đi . . . . . ." Trần lão hiếu khách tiếp đãi, nói.

Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói: "Làm sao lại dám quấy rầy? Hộ vệ của bọn cháu có mang theo lương thực bên người, một chút nữa máy bay trực thăng sẽ tới, cho nên bây giờ bọn cháu nhân lúc trước hoàng hôn, sớm rời núi thôi . . . . . ."

Trần lão quay đầu nhìn Hàn Văn Kiệt, đứa bé này bình tĩnh và lễ độ, mỉm cười nói: "Ông rất quen thuộc đường núi, sương mù dày đặc, máy bay trực thăng tới đây, cũng phải tốn nhiều thời gian, tạm thời không vội, cũng không làm phiền...Hãy ngủ lại một đêm đi, các cháu đi hai ngày đường rừng núi, cũng mệt mỏi rồi . . . . . . Vào đi . . . . . ."

Mọi người thấy Trần lão khách khí như vậy, chỉ đành phải đồng ý, Hàn Văn Kiệt phân phó vệ sĩ đến bảo vệ xung quanh, sau đó anh, Hàn Văn Vũ, Hứa Mặc, Nhậm Phong và Daniel cùng với hai vệ sĩ Mặc Nhã và Hạo Vũ đi theo đi trước vào trong sân, ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe lên, đành phải ôm nhẹ Tần Thư Lôi đi vào sân, Daniel cũng ôm bốn người đều có tâm sự của mình, nhưng tất cả đều làm như không có chuyện gì xảy ra . . . . . .

Tần Thư Lôi vừa đi vào trong sân, nâng nhẹ gương mặt của Hàn Văn Hạo, đau lòng nói: "Văn Hạo. . . . . . Hai ngày nay, anh chịu khổ rồi, xem xem anh này, gầy đi, có phải ăn không ngon, ngủ không ngon hay không ?"

Trần lão mỉm cười mang băng ghế dài ra, nói: "Nơi thâm sơn hoang dã này, trong nhà rất đơn sơ, tôi lại ăn chay, cho nên cũng đành phải ủy khuất hai đứa bé này . . . . . ."

Tần Thư Lôi đỏ mặt, lúc này mới biết mình nói sai, vừa muốn nói xin lỗi, Hàn Văn Hạo đã ôm lấy vợ chưa cưới, mỉm cười nhìn Trần lão, nói: "Nơi này là nhân gian tiên cảnh, người ở trong thành thị vừa tới, tự nhiên không thể hiểu được mùi vị, vợ chưa cưới của cháu đều ở trong khuê các, cho nên không hiểu được cảnh vật, mong ông đừng phiền lòng . . . . . ."

Hàn Văn Kiệt nhận lấy băng ghế dài trong tay Trần lão, Trần lão mỉm cười sảng khoái, nói: "Vậy . . . . . . xem ra ông đã già, các cháu đều còn trẻ . . . . . . , ngồi đi . . . . . . Đi hai ngày đường núi, ăn lương khô nhất định rất khó chịu, ông làm cho các cháu một chút thức ăn sơn dã ...... Thằng bé kia?" Trần lão gọi Hàn Văn Vũ . . . . . .

Hàn Văn Vũ đang ngồi bên cạnh ngẩn người, vừa nghe Trần lão gọi anh, anh "ah" một tiếng, ngẩng đầu nhìn Trần lão, hỏi: "Vâng, gia gia . . . . ."

Trần lão mỉm cười nói: "Đi ra ngoài sân mang một bó củi vào !"

"Ồ!" Hàn Văn Vũ xoay người muốn đi ra ngoài mang củi, Nhậm Phong và Hứa Mặc lập tức đứng lên muốn giúp đỡ, anh vừa đi ra ngoài, vừa giơ tay nói: "Được rồi, được rồi, được rồi, các người nghỉ ngơi, là gia gia gọi ta!" Anh không nói gì nữa, đi ra ngoài sân, sau đó nhìn thấy ba con "mèo bự" đang uốn éo cái mông đi tới đi lui, anh "hi" một tiếng, đá một cái vào mông một con mèo bự trong đó, con "mèo bự" này tưởng có người muốn chơi đùa với nó, lập tức vui vẻ lật người lại, giống như một trái bóng lăn tròn . . . .

"Ha ha ha. . . . . ." Hàn Văn Vũ cười to, ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy con "mèo bự" này, hôn một cái vào miệng nhỏ của nó, lúc này mới phát hiện trên đầu của nó có một cái bườm, rất khí phách, ánh mắt của con "mèo bự" này đầy khí phách và hung hãn hơn so với con mèo bình thường, nhưng nhìn rất đáng yêu, anh ôm con "mèo bự" này, nhìn Trần lão vừa đi ra từ phòng bếp, nói: "Gia gia . . . . . . không phải ông ăn chay sao? Con mèo của ông tại sao vừa mập vừa lớn như vậy ?"

Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng nhau quay đầu bình tĩnh nhìn anh . . . . . .

Hàn Văn Kiệt đứng một bên, nhìn anh hai ôm con mèo kia, anh nhướng mày, nhìn kỹ hình dáng con mèo kia, cười nói: "Con mèo này giống con cọp con . . . . . ."

"Làm sao có thể? Ha ha ha. . . . . ." Hàn Văn Vũ vừa vuốt đầu con mèo kia, vừa nhìn cái đầu con mèo kia, càng lúc càng thấy rõ dáng vẻ của một vương tử, sau lưng của anh có chút lạnh lẽo, nín thở nhìn Hạ Tuyết và Hàn Văn Hạo, lại nhìn ông lão đang đi vào phòng bếp, bình tĩnh nói: "Đó là con cọp con. . . . . . Vừa mới sinh không bao lâu . . . . . ."

"A.........." Hàn Văn Vũ hoảng sợ, vứt bỏ con cọp con này, nhào tới sau lưng Hàn Văn Kiệt, hai chân kẹp lấy hông của Văn Kiệt, ôm cổ em trai, kêu to: "Cọp con ? Vậy cha mẹ của nó đâu ?"

Hạ Tuyết "phụt" một tiếng, nở nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn thấy Hàn Văn Hạo đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô, trong lòng cô hoảng hốt, vội vàng cúi đầu . . . . . .  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net