Chương 1-6: Miễn cưỡng đến với nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố Ôn.

Thời tiết đang vào cuối mùa thu.

Bầu trời âm u, cái gió của phương Bắc rét lạnh đến thấu xương, nghe nói mấy ngày sắp tới sẽ còn lạnh hơn nữa.

Trước một tòa biệt thự mang phong cách cổ xưa, có một cô gái mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt, hai tay đút trong túi đứng im lặng ở đó rất lâu, cô gái ấy để tóc dài xõa đến vai chia làm đôi thả rủ hai bên, mặt mũi sáng sủa xinh xắn tự nhiên không hề trang điểm.

Sắc mặt cô gái trắng bệch, nhưng màu trắng ấy không phải kiểu da thịt trắng nõn mà do trong lòng quá hồi hộp và lo sợ nên mới có sắc mặt như thế.

Hồi lâu sau cô gái mới ráng nở nụ cười tươi tắn nhất nói vào bộ đàm, "Xin hỏi bác Trác có nhà không ạ? Tôi là Tô Thế Viện đến thăm bác."

Sau tiếng 'kèn kẹt' cửa sắt được mở ra, người đàn ông trung niên có vẻ là quản gia bước ra đón cô, "Ông chủ đang ở trong phòng sách ở lầu hai!"

"Cảm ơn chú!" Cô gái lễ phép nói tiếng cảm ơn rồi đi vào nhà sau đó lên lầu hai.

Nhưng vừa đi đến cầu thang lầu hai thì nghe được tiếng cãi vã phát ra từ một căn phòng, là giọng tức giận của một người đàn ông trẻ tuổi, "Bảo con cưới một người chẳng hề quen biết chút nào ư? Không đời nào!"

Tiếp theo là giọng của người đàn ông lớn tuổi hơn, cũng tức giận không kém, "Nếu như năm đó không có Tô Quan Hồng giúp đỡ thì sẽ không có nhà họ Trác chúng ta ngày hôm nay! Giờ chỉ yêu cầu con cưới con gái ông Tô để giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn này mà khó đến vậy sao?"

Cô nhận ra được, giọng nói già nua kia hẳn là của bác Trác Chấn Lâm nhà họ Trác, và giọng nói trẻ tuổi nhưng lạnh lùng vô tình kia hẳn là của Trác Thính Phong con trai bác ấy, cũng chính là người mà cô sắp lấy.

Nghe có vẻ Trác Thính Phong rất ác cảm với việc kết thông gia này, anh tức giận từ chối lần nữa, "Nhà họ Tô gặp khó khăn thì liên quan gì đến hạnh phúc cả đời con chứ? Con không cưới!"

Trác Chấn Lâm lại tức giận, "Thế Viện vừa đẹp người đẹp nết, gia cảnh tốt mà cũng là người có học thức, có chỗ nào thua kém cô gái con chọn nào? Ba nói cho con biết, chỉ cần ba còn sống một ngày, tuyệt đối sẽ không đồng ý cho đứa mà thứ gì cũng không có kia bước chân vào cổng nhà họ Trác chúng ta nửa bước!"

"Thứ gì cũng không có là sao? Có con yêu cô ấy là đủ rồi!" Trác Thính Phong không hề nhân nhượng tiếp tục rống giận, bầu không khí trong phòng vô cùng căng thẳng.

Cô gái ngoài phòng nghe một hồi cũng chịu không nổi, thì ra việc kết thân này được xây dựng trên nền tảng chia rẽ hạnh phúc của người khác?

Như vậy, dù cho gia đình cô có tuyên bố phá sản đi nữa, cô tuyệt đối sẽ không giữ lời hứa kết thông gia này. Không phải người xưa có câu: Thà phá hủy mười ngôi miếu chứ đừng phá hoại gia can người khác hay sao?

Giơ tay lên gõ cửa sau đó đi vào, cô nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh như nước, trong suốt sạch sẽ của người đàn ông nọ.

"Anh Trác, chia rẽ tình cảm của anh và bạn gái tôi rất áy náy, nếu anh đã không tình nguyện với cuộc hôn nhân này vậy tôi xin thay mặt người nhà họ Tô chúng tôi xin phép được hủy bỏ, vậy có được không? Mong anh đừng lớn tiếng với bác Trác."

Người đàn ông có gương mặt tuấn tú, thế nhưng trong mắt anh lúc này chỉ có sự lạnh lùng, hơn nữa còn ẩn chứa tức giận, "Cô... cô tưởng mình là ai? Người nhà họ Trác chúng tôi là trò đùa của cô chắc? Nhà họ Tô các người nói muốn kết hôn thì kết hôn, nói hủy bỏ liền hủy à!"

"Tôi không có ý đó..."

Cô lắc đầu định giải thích cho mình nhưng người đàn ông ấy không cho cô cơ hội để giãi bày, bước nhanh mấy bước tới trước mặt cô, nhìn cô trừng trừng như thể hận không ăn tươi nuốt sống cô ngay tại chỗ, đến nỗi lúc nói chuyện cũng nghiến răng trèo trẹo, "Tô Thế Viện đúng không? Được! Tôi sẽ cưới cô, nhưng cô hãy nhớ kỹ cho tôi: Thứ nhất, tôi và cô sẽ không kéo dài được bao lâu đâu. Thứ hai, hôn nhân của tôi và cô chỉ dựa trên lợi ích, nên cô đừng hy vọng tôi sẽ có tình cảm gì với cô!"

Cô nghe vậy kinh ngạc nhìn anh, cô còn tưởng anh sẽ cương quyết từ chối bằng mọi cách, nên khi thấy anh tự nhiên nghe lời như thế thật khiến cô vô cùng kinh ngạc.

Nhưng câu nói sau của anh đã làm cô khôi phục lý trí lại trong nháy mắt, cô giương mắt bình tĩnh nhìn lại anh, cách nói chuyện không khiêm tốn cũng chẳng kiêu căng, "Như vầy đi anh Trác, hai năm, nhiều nhất là hai năm, chúng ta sẽ ly hôn. Khi đó mặc kệ nhà họ Tô chúng tôi giàu có hay nghèo khổ thì chúng ta vẫn sẽ ly hôn!"

"Cô tốt nhất nên nhớ kỹ những lời nói ngày hôm nay của mình!"

Người đàn ông hờ hững nhưng lạnh lùng kiêu ngạo đó ném lại cho cô một câu như thế xong liền sải bước bỏ ra ngoài.

Cô rũ mắt nhếch môi cười khổ. Anh ta tưởng cô tình nguyện chấp nhận cuộc hôn nhân này sao? Cô ở bên Anh cũng có người đàn ông mình yêu thích rồi, và cả hai còn có một cuộc tình vô cùng ấm áp.

Nếu không phải vì tâm huyết cả đời của ba cô, thì nào có ai muốn 'mai táng' tình yêu của mình như thế chứ?

Trác Chấn Lâm thấy cô cúi đầu im lặng đứng đó, cho rằng cô bị mấy lời của Trác Thính Phong làm tổn thương, vội bước tới an ủi cô, "Thế Viện à, thằng nhóc đó tính nó hơi nóng nảy, con đừng giận nó, để bác về dạy dỗ lại nó một trận!"

Trác Chấn Lâm rất có cảm tình với Tô Thế Viện, bởi vì trước đây Tô Thế Viện đi du học ở nước ngoài, Trác Chấn Lâm không có ấn tượng gì về cô, nhưng ông Tô Quan Hồng nhà họ Tô là ân nhân của Trác Chấn Lâm. Trác Chấn Lâm hiểu rất rõ cách làm người của Tô Quan Hồng, con gái ông ấy dạy dỗ nhất định sẽ không tệ được. Vì vậy khi Tô Quan Hồng đến nhắc tới chuyện kết thông gia ông đã không chút do dự đồng ý ngay.

Hôm nay vừa gặp cô gái này, quả nhiên không khiến ông thất vọng. Dù hôm nay đang trong hoàn cảnh sa sút, nhưng vẫn có thể ngẩng cao đầu như cây mai kiêu ngạo giữa trời đông giá rét, không ta đây cũng không xu nịnh, tiến lùi có chừng mực.

Ban đầu, sở dĩ Trác Chấn Lâm đồng ý việc kết thân này nguyên nhân chính đương nhiên là muốn giúp đỡ nhà họ Tô, còn một nguyên nhân khác nữa là muốn ngăn cản tình cảm của con trai mình và cô gái tầm thường kia. Nay gặp được Tô Thế Viện, trong lòng lại có thêm một suy nghĩ, đó là phải làm sao để con trai mình và con bé thật sự trở thành một đôi vợ chồng chân chính.

Tô Thế Viện nghe Trác Chấn Lâm an ủi mới ngẩng đầu lên nhìn Trác Chấn Lâm, cô khẽ mỉm cười lắc đầu nói, "Bác Trác, cháu không giận gì đâu ạ, bác đừng làm khó dễ anh ấy, chuyện này xảy ra dù là ai thì cũng sẽ nổi giận thôi ạ, anh ấy như thế đã rất khoan dung rộng lượng rồi."

Trác Chấn Lâm nghe vậy càng hài lòng về cô hơn. Nhìn xem, nhìn xem, một cô gái hiểu chuyện và biết thông cảm như vậy, nếu trở thành con dâu của mình thật thì tốt biết bao.

Tô Thế Viện rất thật lòng cảm ơn Trác Chấn Lâm, "Bác Trác, cháu thật sự rất cảm ơn vì lần này bác đã ra tay giúp đỡ, ngoài hai chữ cảm ơn ra cháu thật sự không biết phải nói gì..." Tuy vừa xuống sân bay nhưng cô đã nghe mẹ mình kể bây giờ thái độ của mọi người đều lánh xa gia đình cô như loài rắn rết.

Trác Chấn Lâm hòa ái cười nói, "Được rồi, được rồi, đừng nói mấy lời khách sáo này làm gì, nghe nói cháu vừa từ Anh về, mau về nhà thăm ba mẹ cháu đi!"

"Dạ, vậy cháu xin phép đi trước!" Cô gật đầu rồi xoay người đi ra cửa, lúc ra đến cửa còn quay lại khom người cúi đầu cảm ơn Trác Chấn Lâm lần nữa, "Cảm ơn bác!"

Nếu không rơi vào bước đường cùng thì sẽ không bao giờ hiểu được, trong lúc mình khó khăn nhất mà được người khác ra tay cứu giúp, điều đó thật đáng quý biết dường nào.

Ra khỏi tòa nhà, lặng lẽ đi men theo con đường trải dài thênh thang, cứ thế thẫn thờ bước đi với tâm trạng vô cùng mệt mỏi. Giơ tay lên mới phát hiện trên mặt mình đã ướt át mát lạnh.

Bao nhiêu sự kiên cường ban nãy giờ phút này cứ như bờ đê bị sụp đổ.

Có thể không khó chịu? Có thể không đau lòng được sao?

Cứ như vậy tự tay mai táng tình cảm của chính mình.

Người đàn ông ấy yêu cô thương cô, người đàn ông ấy vừa là thầy cũng vừa là bạn, cô còn tưởng rằng cô và người ấy sẽ nắm tay cùng nhau đi đến hết cuộc đời này, nhưng nay cứ thế mà mỗi người mỗi ngả.

Cứ như vậy bỏ dở khóa học đạo diễn mà cô yêu thích nhất còn chưa kịp hoàn thành. Những giấc mơ về tương lai ấp ủ từ lâu trong tâm trí chưa thực hiện từ đây cũng vỡ tan tành.

Vì lẽ đó nên cô mới muốn che giấu đi sự non nớt và yếu đuối của mình. Cô chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, những tưởng rằng mình còn có cả khoảng trời tự do của tuổi xuân và mặc sức hưởng thụ nó. Nhưng nay chỉ trong thời gian ngắn phải lột xác trở thành người thừa kế quản lý của toàn thể gia đình họ Tô.

Tuyệt vọng, sợ hãi, lo lắng, bất lực, những cảm xúc đó trong phút chốc cuốn trôi hết mạch suy nghĩ trong đầu cô. Cô ngồi bệt luôn bên lề đường ngoài tòa nhà họ Trác, cuộn người lặng lẽ khóc.

Cô không phải thích khóc người, nhưng lúc này đây thật sự không thể nhịn được nữa.

Không biết qua bao lâu, từ trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh lùng mang vẻ giễu cợt, "Tôi còn tưởng những người tỏ ra khó chịu thiếu kiên nhẫn trước nước mắt của người khác thì sẽ không bao giờ biết khóc chứ!"

Không cần ngẩng đầu cô cũng biết giọng điệu giễu cợt này của ai, cũng biết anh nói vậy là có ý gì.

Thật ra thì trước ngày hôm nay họ đã gặp nhau một lần. Đó là đêm ở sân bay Luân Đôn trước ngày cô về nước.

Lúc ấy Luân Đôn có sương mù, tất cả chuyến bay đều bị hoãn lại, hành khách ngồi đầy cả sảnh chờ của sân bay, cô cũng là một người trong số đó.

Sương mù kéo dài rất lâu không tan không khỏi khiến mọi người nghĩ đến trận sương mù xảy ra vào năm mươi năm trước ở Luân Đôn. Trận đó đã khiến hàng nghìn người tử vong, lúc đó bầu không khí trong sảnh chờ sân bay vô cùng ngột ngạt bất an.

Và cũng ngay khi ấy, bỗng một tiếng khóc vang lên, âm thanh tuy không lớn nhưng cũng đủ khiến mọi người vốn đang lo sợ càng bị khủng hoảng hơn.

Cô vốn ngồi ngay bên cạnh đang mượn việc đọc sách để giải tỏa lo lắng trong lòng, nghe tiếng khóc ồn ào đó cô khó chịu nhíu mày ngoảnh đầu nhìn sang nơi phát ra tiếng khóc, tiếng khóc ấy đến từ một cô gái ngồi đối diện xéo với cô, đang như con chim én nhỏ nép vào lòng người đàn ông thút thít, "Sương mù đó lâu vậy rồi mà không tan, không biết có độc gì hay không hả anh? Em chưa muốn chết đâu, nếu em chết thì ba mẹ và em trai em nữa, phải làm sao đây..."

Người đàn ông đó cực kỳ đẹp trai, ăn mặc chải chuốt sành điệu rất có phong cách. Nếu so ra thì cô gái kia không đẹp bằng, nhưng cũng có điểm xinh xắn khiến người nhìn vào sẽ yêu thích ngay.

Người đàn ông có vẻ rất yêu chiều cô gái, kéo cô gái vào lòng nhỏ nhẹ dỗ dành, còn cô gái đó cứ thút tha thút thít khiến cô thấy mất kiên nhẫn và bực mình, bởi vì trong hoàn cảnh này mà còn khóc lóc như vậy chỉ càng tạo thêm áp lực cho những người khác.

Sau đó tầm mắt cô nhìn thẳng vào người đàn ông kia, người đàn ông đó có đôi mắt sắc bén như chim ưng cũng phát hiện ra cái nhìn phản cảm của cô, thần sắc lập tức lạnh đi còn mang theo vẻ cảnh cáo.

Cô không ngờ bị người ta nhìn thấu tâm trạng của mình, cô tự thấy bản thân đã che giấu rất tốt, lúc này bị nhìn thẳng như thế nên ngại ngùng dời mắt khỏi người đàn ông, đứng dậy xách theo túi hành lý của mình bỏ đi ra ngoài, do về nước gấp nên cô cũng không mang theo đồ đạc gì nhiều.

Sau đó cô đến đại sảnh ngồi đợi, mấy tiếng sau sương mù rốt cuộc cũng tan, cuối cùng có thể lên máy bay để về nước, lúc đó cô không gặp lại đôi tình nhân kia nữa.

Không ngờ cuối cùng vẫn oan gia ngõ hẹp.

Bây giờ anh ta nói thế rõ ràng là đang trút giận thay bạn gái mình ngày hôm đó. Anh ta quả thật rất yêu cô gái kia, khi đó dùng ánh mắt cảnh cáo cô còn chưa nói, giờ đây còn không quên buông lời châm chọc cô.

Chương 2: Miễn cưỡng đến với nhau (2)

Cô thấy thật phiền chán, cũng có chút lúng túng, cô là người rất ít khi khóc, không ngờ hôm nay khóc lại bị bắt gặp, còn bị người ta giậu đổ bìm leo như thế.

Sau đó coi như không nhìn thấy cũng không để ý tới sự hiện diện của anh, giơ tay quẹt nước mắt trên mặt đứng dậy bỏ đi. Vì anh ta đã nói sẽ không đối đãi tốt với cô, thế thì cô cũng chẳng cần nịnh nọt lấy lòng anh ta làm gì, chẳng qua chỉ là cuộc hôn nhân trao đổi lợi ích mà thôi.

Lúc đến cô đón xe tới, giờ nhìn quanh cả con đường lớn vắng hoe trống trải, đến cả bóng dáng một chiếc xe cũng không thấy, cô đành cứ thế đi về phía trước.

Trác Thính Phong ở phía sau bị thái độ lạnh lùng hờ hững đó làm cho tức muốn nổ phổi, anh vốn đã bực bội vì cô rồi, chuyến du lịch Anh quốc của anh và cô bạn gái Lăng Tuyết vừa mới bắt đầu đã bị ông cụ gọi về gấp, ù ù cạc cạc bị ép cưới cô còn chưa tính, giờ còn phải hứng chịu thái độ đó của cô.

Vừa đẩy cửa đi vào liền nói từ hôn, vẻ mặt kiêu ngạo đó giống như nhà họ Trác họ nhất định ép cô cưới vậy. Nói đúng hơn thì nhà họ Tô của họ mới là người cầu xin giúp đỡ không phải ư?

Khi nãy tức giận bỏ đi sau đó mới phát hiện quên chưa lấy đồ nên cho xe quay lại, không ngờ nhìn thấy cô ngồi bệt bên đường khóc, khiến anh bỗng nhớ tới ánh mắt chán ghét của cô ngày đó ở sân bay Luân Đôn, mới không nhịn được bước lên buông lời giễu cợt.

Không ngờ lời anh nói chỉ như cú đấm ngàn cân nện lên thảm bông, người ta coi sự tồn tại của anh như không khí, không nói một lời quay đầu bỏ đi. Lòng tự trọng và kiêu hãnh của đàn ông suốt hai mươi lăm năm lúc này hoàn toàn bị giẫm đạp, anh hung hăng trợn mắt nhìn bóng lưng cố chấp quật cường kia rồi cũng xoay người lên xe rời đi.

Tô Thế Viện đang cúi đầu lầm lũi bước thì nghe đằng sau vang lên tiếng nhấn còi inh ỏi, giọng nói như âm hồn bất tán của người đàn ông đó lại vang lên, "Vẫn chưa có bạn trai hả? Nể mặt chúng ta sắp trở thành vợ chồng, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô một chút, với người có tính tình vừa xấu vừa cứng nhắc như cô sẽ chẳng có người đàn ông nào thích nổi đâu!"

Bất kỳ một cô gái nào nếu nghe được những lời lời chê bai dè bỉu mình như thế chắc chắn sẽ nổi giận, Tô Thế Viện cũng không ngoại lệ.

Cô tức giận ngoảnh đầu nhìn người đàn ông kiêu căng hống hách ngồi trong chiếc xe thể thao sang trọng đắt tiền kia, trên mũi còn mang cặp kính phong độ lịch lãm, môi khinh khỉnh nở nụ cười tủm tỉm nhìn cô và nói ra mấy thứ gọi là 'tốt bụng khuyên nhủ'.

Nhưng khi thấy anh như thế, cô bỗng nhiên bình thường trở lại, tại sao cô phải giận kia chứ? Đâu phải không có ai yêu cô? Nghĩ vậy nên cô chỉ nhếch môi cười nhạt đáp lại anh, sau đó bình tĩnh xoay người tiếp tục bước đi.

Người đàn ông vẫn cứ nhất quyết không tha, có vẻ như rất thật lòng, "Có muốn tôi đưa cô một đoạn không?"

Cô không để ý tới anh tiếp tục cất bước.

"Chỗ này khó bắt taxi lắm, cô cứ đi như vậy ít nhất phải mất hơn nửa tiếng mới ra đến đường lớn!"

Cô quyết tâm không lên xe anh cũng không quan tâm tới anh. Tất nhiên cô sẽ không ngây thơ tin rằng anh thật lòng muốn cho cô quá giang, nếu cô thật sự lên xe anh, không biết khi ấy sẽ bị anh châm biếm mỉa mai ra sao nữa.

"Đừng nói tôi không nhắc nhở cô đấy nhé, bye bye!"

Lúc nói câu đó dường như tâm trạng anh rất tốt, sau đó là tiếng động cơ nổ máy, một giây kế tiếp chiếc xe thể thao đó cũng biến mất nơi cuối đường, không hiểu sao cô nhận ra trong lời anh nói có vẻ như rất hả hê đắc ý.

Có điều anh ta nói rất đúng, cô đi cả buổi rất lâu mà vẫn lanh quanh ở khu vực ngôi biệt thự đắt đỏ này, lòng bàn chân đau rát muốn rộp lên mà vẫn không thấy một biển báo trạm xe buýt nào, cô ở đó đợi thêm một lúc lâu nữa vẫn chẳng có bóng chiếc xe nào, taxi thì càng khỏi nói, cô chỉ đành tiếp tục cuốc bộ đi về phía trước.

Đợi đến khi đón được xe về thì cô cũng hết hơi kiệt sức.

*

Ông Trác nóng lòng không đợi được, nên khi Tô Thế Viện vừa đi ông liền cho người tung tin tức hai nhà Trác - Tô sắp kết thông gia. Vào thời điểm này mà hai nhà Trác - Tô kết thân, ai nấy cũng hiểu thực ra là nhà họ Trác đang giúp phía nhà họ Tô, và việc kết thông gia này hoàn toàn vì lợi ích chứ không liên quan đến tình cảm, nhưng ông Trác lại tung tin nói rằng: Hai đứa nhỏ là bạn thanh mai trúc mã từ bé, kết hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Trác Thính Phong hay tin đùng đùng nổi giận điện thoại về nhà hỏi, "Ai là bạn thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ với cô ta chứ?"

Tuy rằng nhà họ Tô có ân với nhà họ Trác, nhưng tình nghĩa nợ nần ra sao cũng chỉ nghe qua lời kể của ông Trác, anh và nhà họ Tô đâu có quen biết gì? Hơn nữa còn chưa từng gặp mặt Tô Thế Viện.

"Sao không phải thanh mai trúc mã, hai nhà chúng ta là bạn thâm giao..."

Ông Trác cũng biết mình nói rất gượng ép, nhưng ông còn chưa dứt lời đã bị đứa con trai của mình không chút nể mặt cắt ngang, "Đừng tưởng con không biết trong lòng ba nghĩ gì, có phải muốn nhân cơ hội này chia cắt con và Lăng Tuyết không? Con cho ba biết, từ nay về sau ba đừng có xen vào chuyện này nữa, bằng không con sẽ bỏ đi cho ba biết!"

"Thằng nhóc chết tiệt này, con..."

Ông Trác vốn muốn mắng cho một trận, nhưng sau đó thấy cứ cứng rắn vậy không xong đành đổi sang ưu sầu buồn bã, lời nói cũng rất sâu xa và đầy thâm ý, "Hây, thật sự ba thấy Lăng Tuyết đó không có chỗ nào được cả, chẳng hiểu sao mắt nhìn người của con lại kém đến vậy!"

Trác Thính Phong hừ lạnh, "Con biết ba có ánh mắt tinh tường lắm, năm đó nhìn trúng một đại mỹ nữ nổi tiếng xa gần cả cái thành phố Ôn này, đáng tiếc người ta lại đi lấy người khác!"

"Thằng nhóc chết tiệt này, con ăn nói bậy bạ gì đó!"

Ông cụ có chút buồn bực, Trác Thính Phong tiếp tục vạch trần cha mình, "Ba đừng tưởng con không biết hồi còn trẻ ba để ý mẹ Tô Thế Viện, nếu không phải ba vẫn lưu luyến và nhớ mãi không quên người đó, thì mẹ con đã đâu đến nỗi dẫn theo em gái ra nước ngoài định cư luôn chứ?"

Đại mỹ nữ nổi tiếng xa gần cả cái thành phố Ôn này mà Trác Thính Phong nói chính là Diệp Thanh Di, mẹ của Tô Thế Viện. Năm đó Diệp Thanh Di hiền dịu nết na xinh xắn như hoa, hấp dẫn không biết bao nhiêu chàng trai, ông Trác cũng là một người trong số đó, nhưng cuối cùng Diệp Thanh Di đã chọn Tô Quan Hồng.

Năm đó Trác Chấn Lâm ôm mối tình đơn phương, bao nhiêu tình ý mãnh liệt đã lụi tàn chết lặng khi Diệp Thanh Di gả vào nhà họ Tô, sau đó ông cũng lấy vợ sinh con, rồi yên bề gia thất với cuộc sống của mình.

Mấy năm trước có lần uống say ông vô tình gọi tên Diệp Thanh Di, vợ ông bà Tả Ngưng trong lúc nóng giận đã dẫn theo con gái bỏ ra nước ngoài, trừ những ngày lễ ngày tết thì cố chấp không chịu về nước.

Ông giải thích nhiều lần cũng vô ích, thật ra không phải ông nhớ mãi không quên, chẳng qua mối tình đầu thì thường in đậm để lại dấu ấn trong lòng rất khó mà quên được, ông chỉ có chút thương cảm trong lúc say rượu mà thôi.

Ông cụ bị giẫm trúng chỗ đau bèn thẹn quá hóa giận, "Con câm miệng cho ba, đó đều là chuyện đã qua rồi!"

"Thôi được, chuyện đã qua con không nhắc đến nữa, nhưng bây giờ nếu ba muốn con cưới Tô Thế Viện thì cũng phải gọi mẹ về để lo liệu tổ chức này kia chứ? Nếu mẹ biết con trai bà sắp kết hôn với con gái của người từng là tình địch của mình, không biết bà sẽ có phản ứng gì nữa đây!"

Giọng điệu dửng dưng bàn quang đứng ngoài xem kịch vui của Trác Thính Phong khiến ông Trác giận quá cúp luôn điện thoại.

Thằng nhóc chết tiệt cố tình chọc vào nỗi đau của ông, có điều ông thật sự không biết làm thế nào để mời Tả Ngưng về nước lo liệu việc hôn sự cho con trai mình nữa.

*

Tô Thế Viện đón xe đến thẳng viện điều dưỡng, từ sau khi Tô Quan Hồng bị trúng gió thì ở suốt luôn trong viện điều dưỡng, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng di chứng để lại là bị liệt nửa người.

Lúc cô đến Tô Quan Hồng đã ngủ say còn Diệp Thanh Di thì đang lau người cho ông.

Cô im lặng đứng ngoài phòng bệnh, nhìn từng động tác vụng về nhưng rất chuyên tâm cẩn thận làm tất cả cho ba của mẹ mà cô không kiềm được nước mắt trào dâng.

Phải biết Diệp Thanh Di trước khi lấy chồng cũng là tiểu thư con nhà giàu có, sau khi lấy Tô Quan Hồng càng được yêu thương cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC