Chương 15: Chinh phục và bị chinh phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cúi đầu nhìn chùm chìa khóa trong tay, cô bất đắc dĩ cất bước rời đi. Thật đúng là củ khoai nóng phỏng tay, có điều đoán chừng bên ngoài có rất nhiều người phụ nữ thèm muốn có được chùm chìa khóa này.

Sau khi Tô Thế Viện rời đi, Trác Thính Vũ mới hồi phục tinh thần từ trong kinh ngạc khi theo dõi cuộc đấu khẩu của hai người, thật tâm ca ngợi:

"Wow, chị dâu là người phụ nữ đầu tiên đấu lại được với anh hai đấy!"

Cô thật lòng không thích những phụ nữ nhìn thấy anh của cô hai mắt liền phát sáng, chỉ hận không thể dính lên người anh, hoặc là bị sự đẹp trai giàu có của anh mê hoặc đến choáng váng, không có chút chí khí nào.

Cô không biết những người đàn ông khác thì thế nào, nhưng là anh em sống cùng Trác Thính Phong bao nhiêu năm nay, cô cực kỳ hiểu tính tình của anh trai mình. Anh trai cô thuộc tuýp người ngạo mạn, người khác càng bám lấy anh, muốn dựa vào anh, thổi phồng anh, anh càng không thích.

Vì vậy một người sống cao ngạo bao nhiêu năm nay đột nhiên bị một cô gái lạnh lùng hờ hững với mình, trong lòng liền nổi lên ham muốn chinh phục, nhìn hành động thả chìa khóa vào tay Tô Thế Viện của anh vừa rồi là biết.

Cho nên cô có thể kết luận, gặp phải Tô Thế Viện, anh cô coi như xong rồi!

Mặc dù lúc này anh cô không nhận ra được mình muốn chinh phục chị ấy, nhưng cô sẽ chờ xem dáng vẻ chinh phục không thành, ngược lại còn bị chinh phục của anh trai mình.

Ặc, cô thế này có phải là vui sướng khi thấy người gặp họa rồi không?

Ông cụ Trác ngồi bên cạnh nói với bà Tả Ngưng:

"Bà nhìn xem, Thế Viện chắc chắn sẽ thu phục được thằng nhóc thối tha kia. Về sau bà cũng đừng bày ra khuôn mặt lạnh lùng với Thế Viện nữa, chẳng lẽ bà hi vọng con trai của bà cưới cô gái Lăng Tuyết kia, rồi sau khi cưới vẫn tiếp tục trăng hoa?"

Mặc dù bà Tả Ngưng không nói gì, nhưng sắc mặt đã hơi hòa hoãn xuống. Cô bé kia giống như mẹ nó, rất có năng lực thu phục đàn ông.

*

Dĩ nhiên là Tô Thế Viện sẽ không nhận chùm chìa khóa kia, ngày hôm sau cô liền sai người trả lại cho Trác Thính Phong. Anh ta cảm thấy bọn họ ở cùng nhau có lẽ không tệ, nhưng cô thì cảm thấy thật kinh khủng.

Trác Thính Phong nhìn chằm chằm chùm chìa khóa trên bàn, giận dữ bấm số điện thoại của cô.

"Cô có ý gì?"

Người phụ nữ này hết lần này đến lần khác làm anh mất mặt, hết lần này đến lần khác làm tổn thương lòng tự ái của anh, nếu như có thể, anh thật sự muốn bóp chết cô.

Cô ở đầu bên kia khẽ mỉm cười:

"Không có ý gì cả, tôi chỉ muốn nói căn nhà đó vẫn nên để dành cho anh làm Kim Ốc Tàng Kiều thì hơn, không phải anh rất thích căn nhà đó sao? Anh nên ở cùng người mình yêu ở đó mới phải."

Tô Thế Viện nói xong liền tự cúp điện thoại, không cần nghĩ cũng biết anh ta ở đầu bên kia chắc chắn đang giận sôi lên rồi. Cô chợt phát hiện, hai mươi năm qua cô luôn là người hòa nhã mà lại có khả năng chọc giận người khác như vậy.

Dù thế nào đi nữa trong lòng anh ta chỉ có cô Lăng Tuyết gì đó, dù thế nào đi nữa anh ta cũng sẽ không yêu cô, cho nên cô việc gì phải hứng chịu cơn tức giận của anh ta chứ?

Đoạn Mộc Dương gõ cửa đi vào.

"Tổng giám đốc Tô, người đại diện của Diệp Diệc Thần vừa hồi âm, nói thứ hai tới Diệp Diệc Thần sẽ trở về thành phố Ôn, nhưng chỉ nán lại một ngày."

"Vậy nói anh ta tới công ty ký giấy cắt hợp đồng đi."

Cô đưa tay vén lọn tóc rủ xuống lên, Đoạn Mộc Dương khó xử mở miệng:

"Ý người đại diện của anh ta là... muốn cô tới gặp bọn họ."

Tô Thế Viện sửng sốt, cô tự mình đến gặp?

Quả nhiên là ngôi sao lớn, cô chỉ là người mới nhậm chức, hoàn toàn không mời nổi anh ta.

Cô tự giễu cong môi.

"Được rồi, tôi sẽ đi, ai bảo người ta là ngôi sao sáng cả góc trời chứ."

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cảm thấy đã không có gì là cô không thể nhịn được rồi.

Cô biết đặt chân trên con đường này cô sẽ phải chịu rất nhiều tổn thương, nhưng cho dù có bị tổn thương đến thế nào, cô cũng không cho phép mình do dự.

Đoạn Mộc Dương quan tâm nhắc nhở:

"Nhưng chủ nhật tới là hôn lễ của cô, sau hôn lễ không phải cô nên dành chút thời gian hưởng thụ cuộc sống kết hôn, hay đi tuần trăng mật ở đâu đó..."

Cô ngước mắt nhìn Đoạn Mộc Dương, nhếch mép cười:

"Trợ lý Đoạn, với tình hình Tô thị bây giờ, anh cảm thấy... tôi có tâm tình nghỉ phép? Hơn nữa, tôi không nghĩ rằng người kia muốn đi nghỉ cùng tôi!"

Cô vừa nói xong liền cúi đầu ký mấy văn kiện rồi đưa cho Đoạn Mộc Dương.

"Cứ quyết định như vậy đi, thứ hai tôi sẽ đi gặp Diệp Diệc Thần."

Đoạn Mộc Dương khẽ nhíu mày nhận lấy những văn kiện kia, không biết phải làm sao. Anh nhìn nụ cười của cô, đột nhiên cảm thấy rất đau lòng, người khác có lẽ không biết, nhưng anh biết rất rõ lúc này cô đang phải đối mặt với một cục diện rối rắm đến thế nào, nụ cười này của cô không biết ẩn chứa bao nhiêu chua xót, tủi nhục đây.

Nhưng với thân phận và lập trường của mình, anh liền áp chế những suy nghĩ này của mình xuống.

Hơi rũ mắt, anh khôi phục lại trạng thái làm việc bình thường của mình.

"Tổng giám đốc, tôi cảm thấy nếu cô đã đi gặp Diệp Diệc Thần, hay là nên thử giữ anh ta lại..."

Đoạn Mộc Dương thực sự không cam lòng thả Diệp Diệc Thần rời đi, phải biết là để gây dựng được một ngôi sao có sức ảnh hưởng trên cả ba lĩnh vực phim ảnh, truyền hình, ca hát như vậy phải mất rất nhiều năm.

"Đến lúc đó rồi hãy nói."

Tô Thế Viện chỉ trả lời một câu như vậy, rồi cúi đầu tiếp tục công việc, Đoạn Mộc Dương cũng đành phải lui ra ngoài.

*

Từ buổi tối ở nhà họ Trác Trác Thính Phong và Tô Thế Viện không vui ra về hai người không liên lạc gì với nhau nữa, trạng thái giữa hai người cứ căng thẳng như vậy cho đến ngày cưới.

Hôn lễ không cử hành ở khách sạn mà ở nhà cũ của nhà họ Trác. Diện tích căn nhà cũ của nhà họ Trác hơn một ngàn mét vuông, thừa sức tổ chức một hôn lễ nho nhỏ.

Hôn lễ cũng rất đơn giản, tôn trọng ý muốn của Tô Thế Viện nên chỉ mời những người thân thuộc tới, cũng khéo léo từ chối tất cả các phương tiện truyền thông, chỉ phát một vài hình ảnh qua báo của Tô thị, một lần nữa thành công thu hút sự chú ý của công chúng vào Tô thị.

Có điều, nói là hình ảnh cũng chỉ có vài bức mà thôi, theo thứ tự cô mặc ba bộ lễ phục đứng chụp cùng Trác Thính Phong:

Váy cưới trắng thuần, xin đẹp lộng lẫy.

Sườn xám đỏ rực, đoan trang tao nhã.

Váy dài xanh lam, trong sáng long lanh.

Tất cả đều do Ninh Số bỏ công sức thiết kế cho cô, phối hợp với cách trang điểm vừa phải, cô xinh đẹp đến khiến người khác hít thở không thông.

Khiến cho đám người Lục Châu Việt, Đường Dục Hàn và Diêm Hạo Nam không ngớt khen ngợi, hơn nữa cô không hề giống với những cô nàng tiểu thư được yêu chiều bướng bỉnh, nhìn cô xem ra được nuôi dạy rất tốt, khí chất vô cùng thanh cao, ba người đều nhất trí cảm thấy, Lăng Tuyết có chút thua kém.

Trác Thính Phong cũng thừa nhận hôm nay cô rất đẹp, mỗi lần cô thay đổi một chút dáng vẻ bên ngoài đều khiến cho những ác cảm trước kia của anh bay biến đâu hết.

Có điều anh có cảm giác, hôm nay cô không giống như đến để kết hôn, mà giống như đi đến để tham gia một buổi trình diễn thời trang thôi.

Bởi vì từ lúc hôn lễ bắt đầu, trừ khi hai người đi lên sân khấu, điện thoại của cô chưa lúc nào ngớt.

Khi ở phía dưới, chỉ cần điện thoại rung lên, cô đều sẽ nhận.

Thậm chí lúc hai người lên sân khấu, Ninh Số cầm điện thoại giúp cô cũng đều bắt máy, sau đó đợi cô đi xuống, chuyển lời, cô lập tức gọi lại.

Anh biết cô có rất nhiều việc.

Nhưng anh không biết, bây giờ mỗi cuộc điện thoại với cô đều là một cơ hội để vực Tô thị dậy.

Tô Thế Viện dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh đã thành thói quên, cô cho rằng anh hề muốn hôn lễ này cho nên từ đầu đến cuối đều bày ra khuôn mặt lạnh lùng.

Không thể không nói, kết hôn thật sự rất mệt.

Cả ngày đi đi lại lại khiến toàn thân cô đều kháng nghị, eo cứng đờ đến không đứng thẳng người dậy được, giày cao gót càng khiến chân cô đau nhức, mặc dù ngày thường cô cũng mang giày cao gót, nhưng không có đứng cả ngày thế này.

Sau bữa tiệc ông cụ còn tổ chức cái gì mà đốt lửa trại, bảo là muốn cho những người trẻ tuổi tham dự hôn lễ được vui chơi thỏa thích. Cô kéo Ninh Số tính lẻn đi, cô thực sự cần phải về nghỉ ngơi, sau hôn lễ hôm nay, cô và Trác Thính Phong cũng sẽ không qua lại với nhau nữa, cô ở căn phòng trọ nhỏ của cô, anh ở khu nhà cao cấp của anh.

Kết quả hai người vừa mới chuồn khỏi đám người ồn ào lại chạm mặt bà Tả Ngưng. Bà Tả Ngưng dò xét nhìn hai người, Tô Thế Viện dĩ nhiên biết cô lẻn đi trong hôn lễ của mình như vậy là rất bất lịch sự, nhất là còn bị mẹ chồng bắt quả tang như vậy, hơn nữa mẹ chồng này còn rất không hài lòng với cô.

Vì vậy cô vội vàng cười giải thích:

"A... A Số phải về, cháu tiễn cô ấy, ha ha..."

Bà Tả Ngưng nhìn cô một cái, vẻ mặt có chút không vui.

"Mệt thì đi lên lầu nghỉ ngơi đi, ở đây bác cũng bố trí phòng cười cho hai đứa rồi."

Tô Thế Viện có cảm giác khóc không ra nước mắt, bà Tả Ngưng nói như vậy ý là tối nay cô không thể đi, hơn nữa còn phải ngủ trong phòng cưới. Bà Tả Ngưng vốn có ấn tượng không tốt với cô, vất vả lắm mới 'thân thiết' chuẩn bị phòng cưới cho cô, nếu cô cứ thế bỏ đi, quan hệ với bà Tả Ngưng sẽ chỉ càng thêm căng thẳng.

Cho nên cô đành nói:

"Cháu tiễn A Số rồi sẽ về nghỉ ngơi."

Bà Tả Ngưng không nói gì nữa, xoay người đi.

Ninh Số nhìn bóng lưng bà Tả Ngưng, cười trêu ghẹo cô:

"Honey, tối nay cậu toi rồi!"

"Cái gì chứ, cậu đừng nói bừa, anh ta rất chung tình với cô bạn gái bé nhỏ kia đấy."

Cô cảm thấy một người nếu trong lòng đã có người mình thích, nhất định sẽ không có ý nghĩ với những người khác.

Có điều nhớ tới lần cô say rượu, anh không đứng đắn ép hôn cô, cô lại cảm thấy suy nghĩ của đàn ông không thể dùng suy nghĩ của phụ nữ để suy đoán được, nhất thời lại cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Sau khi tiễn Ninh Số, cô không quay lại sân đốt lửa trại mà đi thẳng vào nhà, lên lầu hai, rất dễ dàng tìm thấy phòng cưới, bởi vì trên cánh cửa được dán chữ hỷ đỏ thẫm.

Đang định tắm rửa, tẩy trang rồi đi nghỉ ngơi, cô chợt nhớ ra mình không có quần áo để thay, cô đâu thể mặc lễ phục thế này đi ngủ được? Cô thật sự không ngờ bà Tả Ngưng sẽ bảo cô ngủ lại, cô vốn định sau khi hôn lễ kết thúc sẽ về nhà của mình nên không mang đồ ngủ hay quần áo nào để thay cả.

Lần này cô thực sự thảm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC