Chương 20: Tình địch giáp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh đã khôi phục dáng vẻ không đứng đắn của mình, có điều lúc này Tô Thế Viện lại không hề cảm thấy tức giận. Đối diện với khuôn mặt đang chảy máu, lại nổi lên mấy vết bầm tím rất rõ ràng, cô thật sự không giận nổi, dù sao anh cũng vì cô mà bị thương.

Cô thông minh như vậy, đương nhiên biết anh muốn gì. Bất kể là anh thật sự muốn hay chỉ là trêu chọc cô, cô vẫn chấp nhận làm theo ý anh, nghiêng đầu hôn lên đôi môi vương chút máu của anh, đồng thời lí nhí nói: "Cảm ơn!"

Vốn lúc nãy cô cũng không đi được bao xa, nên lúc này xe vừa đúng lúc dừng lại trước cửa khách sạn, cô hôn anh xong lập tức mở cửa xuống xe.

Còn Trác Thính Phong vẻ mặt không thể tin ngồi ngây người trong xe. Lúc đối mặt với cô, lúc nào anh cũng không nhịn mà muốn đùa giỡn cô, bởi vì anh hiểu đối với người có vẻ bề ngoài như nữ vương giống cô sẽ rất thẹn thùng với chuyện tình cảm nam nữ, cho nên anh luôn muốn phá vỡ lớp vỏ bọc ngụy trang của cô.

Mà đến khi cô thật sự đã làm chuyện anh muốn, anh lại có chút luống cuống.

Tô Thế Viện vừa bước xuống xe, mới đi chưa được vài bước đã đứng sững lại, bởi vì cô nhìn thấy Steven cả áo khoác cũng chưa kịp mặc đang đứng đó, vẻ mặt đau đớn.

Mà tầm mắt của anh còn đang dừng lại ở chiếc xe taxi mà cô vừa mới bước xuống. Từ vị trí này của anh, hành động nghiêng đầu hôn Trác Thính Phong của cô vừa vặn rơi vào tầm mắt anh.

Đột nhiên cô cảm thấy không thể hiểu được mình, rõ ràng trong lòng vẫn có Steven, nhưng lại làm chuyện đó với Trác Thính Phong.

Cô tái mặt đứng sững ở đó nhìn Steven, một câu cũng không nói lên lời. Cuối cùng, Steven bước tới, đưa tay vuốt sợi tóc bị gió thổi rối tung của cô, dịu dàng ân cần hỏi: "Em ổn chứ? Lúc nãy nhận được điện thoại của em, nghe thấy có vẻ như em gặp phải người xấu cho nên anh đã vội vàng chạy tới..."

Tô Thế Viện chưa kịp trả lời, vai đột nhiên nặng xuống, cả người bị Trác Thính Phong vừa đi ra kéo lui lại một bước, kéo giãn khoảng cách với Steven, mà cô lúc này đang bị Trác Thính Phong ôm ghì vào trong ngực.

Cô tức giận trừng mắt lườm anh, giãy dụa muốn đẩy anh ra, lại nhìn thấy vẻ lạnh lẽo trong đôi mắt đang nheo lại cười của anh, sau đó nghe thấy anh lạnh lùng nói với Steven: "Người này chính là ngài Steven sao? Rất cảm ơn anh hơn nửa đêm rồi mà vẫn lo lắng cho vợ tôi mà chạy tới đây, có điều bây giờ không cần nữa!"

Đàn ông, dù yêu hay không yêu, đều không cho phép phụ nữ gán tên mình bị người khác ngấp nghé.

Steven liếc mắt nhìn cánh tay anh đang ôm vai cô, trong mắt thoáng hiện lên đau đớn. Đối diện với Trác Thính Phong danh chính ngôn thuận, anh không có bất cứ lý lẽ nào để phản bác cả.

Xử lý xong tình địch nhìn lại thấy cô vẫn đang đứng bất động ở đó, vẻ mặt đau lòng, nhìn chằm chằm tình địch muốn nói lại thôi, Trác Thính Phong dồn hết sức nặng của cơ thể lên người cô, "Vợ à, không mau về băng vết thương trên trán cho anh đi, anh sợ mình sẽ mất máu mà chết mất..."

Tô Thế Viện bị tiếng gọi 'vợ à' của anh là cho chấn động, cô biết anh đang nhắc nhở thân phận bây giờ của cô, khó khăn mở miệng nói với Steven: "Cảm ơn anh, Steven, em... đi về trước..."

Sau đó dìu người đàn ông đang giả bộ đáng thương nào đó đi vào trong khách sạn.

Tiếng nói của Steven đột nhiên vang lên từ phía sau: "Anh từng nói, chỉ cần em quay đầu lại, anh đều mãi chờ em. Bao giờ có kế hoạch quay phim truyền trình thì nhớ gọi điện báo anh."

Đột nhiên anh cảm thấy rất không cam lòng, không muốn cứ như vậy mất đi cô.

Lời của Steven khiến nước mắt dâng đầy trong mắt Tô Thế Viện, chỉ cần cô quay đầu lại, anh sẽ vẫn luôn ở đây chờ, nhưng giờ cô muốn quay đầu lại cũng không kịp nữa rồi.

Ý trong lời nói vừa rồi của anh là, anh đồng ý quay lại với nghệ thuật để giúp cô, cô nên vui mừng mới phải, nhưng vì sao cô không hề cảm thấy vui?

Đi vào thang máy, ánh mắt của cô thẫn thờ, ngơ ngẩn quên mất trong thang máy còn một người đàn ông khác, một người đàn ông nguy hiểm.

Trác Thính Phong đút tay túi quần đứng dựa vào thang máy híp mắt nhìn cô.

Thì ra không phải cô không có cảm xúc, cô cũng biết khóc, cũng biết khó chịu, chỉ là người đàn ông khiến cô có những cảm xúc ấy không phải là anh thôi.

Hiểu được điều này khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Nghĩ tới đây anh không kiềm được hừ lạnh một tiếng, "Chẳng qua cũng chỉ có thế!"

Tiếng nói của anh khiến Tô Thế Viện đang đắm chìm trong đau khổ chợt hoàn hồn, không hiểu nhìn anh, "Gì cơ?"

"Người đàn ông kia!" Vẻ mặt của anh tràn đầy khinh thường, "Không phải cô nói là đẹp trai, nam tính, chững chạc hơn tôi sao? Trong mắt tôi, anh ta chỉ là một người đàn ông lớn tuổi thôi!"

Cô nhớ đây chính là lời cô đã nói với anh lúc say rượu, không ngờ anh vẫn còn nhớ, đúng là người đàn ông lòng dạ hẹp hòi.

Tuy rằng cô đánh giá như vậy có chút làm tổn thương lòng tự ái của anh, nhưng bây giờ anh miệt thị Steven khiến cô cảm thấy rất tức giận, nhếch môi cười lạnh,

"Anh Trác chỉ thích người tầm thường, sao có thể cảm nhận được nét đặc biệt của Steven!"

Một câu châm chọc này khiến vẻ mặt Trác Thính Phong lập tức trở nên lạnh lẽo, anh nhìn cô chằm chằm, cô ta đang gián tiếp châm chọc Lăng Tuyết sao?

Đúng lúc này thang máy đi lên đến tầng bọn họ ở, Tô Thế Viện lập tức bước ra, cô không phải người hiếu chiến, nhưng lần nào anh ta cũng chọc vào giới hạn của cô, cô đành phải dốc hết sức lực bảo vệ mình.

Vào phòng, Tô Thế Viện gọi điện cho lễ tân, nói bọn họ mang thuốc lên rồi xách đồ đạc của mình định rời đi, Trác Thính Phong đi vào sau liền kéo cô lại, "Cô đi đâu?"

Cô nhìn bàn tay đang nắm cánh tay mình của anh, lạnh nhạt đáp: "Tối nay anh ngủ lại đây đi, tôi sang phòng Ninh Số ở bên cạnh ngủ."

"Này, tôi vì cô mà bị thương thành ra thế này, mà ngay cả bôi thuốc cô cũng không bôi cho tôi sao?"

Trác Thính Phong bất mãn, cô có chút bất đắc dĩ nói, "Tay anh đâu có bị thương, không tự mình bôi được à?"

"Ai nói tay tôi không bị thương?"

Nói xong anh giơ tay phải của mình lên trước mắt cô, cô nhìn thấy khớp xương trên bàn tay của anh đỏ ửng, đoán chừng là bị trầy da lúc đánh nhau, lập tức không phản bác được gì nữa, cam chịu chờ lễ tân đưa thuốc lên để bôi cho anh.

Anh chỉ bị thương ở mặt và tay, ngoài ra không còn chỗ nào trên người bị thương nữa cả, nhưng lúc này anh lại cởi hết quần áo trên người ra, nói rằng mặc thế không thoải mái, sau đó lười biếng ngả người xuống đầu giường chờ cô phục vụ. Cô không thèm so đo với anh, cầm thuốc đi tới giường, lẳng lặng kéo chăn che hết cơ thể để trần của anh, chỉ để lộ thân trên, sau đó ngồi xuống tập trung bôi thuốc cho anh.

Cơ thể anh rất đẹp, rắn chắc, cân đối, cường tráng, có thể nhận ra được đây là kết quả của việc thường xuyên tập thể dục, nhưng cô không có hứng thú.

Trác Thính Phong không chớp mắt nhìn cô gái không nhanh không chậm bôi thuốc cho mình, từ vầng trán trơn bóng đến hàng mi dài hơi cong, còn cả đôi mắt sáng trong bình thản, sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ mọng căng đầy, phía bụng dưới đột nhiên xông lên hơi nóng khác thường.

Cộng thêm với đầu ngón tay lành lạnh của cô thỉnh thoảng chạm vào mặt anh, hơi thở thơm ngát quẩn quanh nơi đầu mũi, ham muốn đoạt lấy nhờ sự kích thích của cô mà càng lúc càng mãnh liệt. Anh chăm chú nhìn cô, vừa mới mở miệng liền không ngờ được giọng nói mình đã nhuốm đầy dục vọng,

"Cũng đâu phải chúng ta chưa từng ngủ chung giường, tại sao phải qua phòng người khác ngủ nhờ chứ? Hay là đêm nay chúng ta... Á..."

Anh đang muốn nói hay là đêm nay chúng ta cùng trải qua đêm xuân, nhưng anh chưa nói được hết câu đã đau đớn hét lên.

Hết cách rồi, vì muốn ngăn lại những lời mình không muốn nghe, Tô Thế Viện đành ấn mạnh tay lên miệng vết thương của anh, lúc anh kêu lên cô cũng đứng dậy, "Xong rồi, mấy ngày này chú ý đừng để dính nước."

Sau đó xoay người rời đi, Trác Thính Phong giận dữ nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, buồn bực áp chế dục vọng của mình.

Tô Thế Viện đi sang phòng bên cạnh, Ninh Số vẫn chưa về, mà lúc này cũng đã muộn rồi. Cô đành phải quay vào phòng, kéo chăn, mặc nguyên quần áo nằm xuống một bên giường, đưa lưng về phía anh.

Anh ta nói không sai, cũng không phải là hai người chưa từng cùng ngủ trên một giường. Nếu cô không muốn, để xem anh ta có thể làm gì cô?

"Mặc quần áo như thế ngủ không tốt đâu, nhất là đồ lót!"

Trong đêm yên tĩnh, giọng nói trêu chọc của anh chợt vang lên.

Cô im lặng một lúc, sau đó mở miệng nói: "Trác Thính Phong, tôi biết anh đang nghĩ gì. Đối với anh, tôi không phải là người không thể sống cùng được, anh chỉ là muốn chinh phục tôi, muốn tôi sùng bái anh, yêu thích anh, say mê anh giống như những cô gái khác. Có lẽ những cô gái kia có thể chơi trò tình cảm này với anh, nhưng xin lỗi tôi không chơi được. Cho nên, về sau phiền anh đừng làm những trò này nữa."

Giọng nói của cô trong trẻo dễ nghe, vào trong tai Trác Thính Phong không biết là cảm giác gì, khiến anh không nói được lời nào, thậm chí còn có chút khó chịu.

Có lẽ là bị cô chạm trúng tim đen, bởi vì đúng là anh muốn chinh phục cô... Không phải là quan hệ yêu đương kia...

Khi anh không thừa nhận, lại thấy cô nghiêm túc như vậy, không hiểu sao anh có chút bực bội.

Tô Thế Viện lặng im nhắm mắt lại thiếp đi, nếu như anh là chồng của cô, có thể thương cô, thích cô, có thể cùng cô nhìn ngắm thế giới, có thể cùng cô trải qua cuộc sống tấp nập nhộn nhịp này, cô sẵn lòng làm một cô gái sùng bái anh, yêu thương anh, say mê anh.

Nhưng mà trong lòng anh còn có rất nhiều người khác.

Nhưng mà anh không phải là người có thể chỉ chung thủy với một người.

Cả đêm, hai người không nói gì với nhau nữa, cứ thế mà ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, khi Trác Thính Phong tỉnh lại, đã không thấy cô đâu, hành lý cũng không có ở đây, anh đi sang gõ cửa phòng Ninh Số bên cạnh.

"Cô ấy đâu?"

Đêm hôm qua Ninh Số trở về rất muộn, bây giờ ngủ không đủ giấc, cộng thêm nghe được việc xấu anh ta làm với Tô Thế Viện, cho nên cũng không hòa nhã với anh, giận dữ phun ba chữ,

"Về nước rồi!"

"Về nước?"

Trác Thính Phong nghiến răng hỏi lại, Ninh Số tức giận nói, "Đúng vậy, vốn dĩ còn định ở lại một ngày, nhưng đột nhiên bị người chẳng hiểu sao lại tới đây làm cho phải về sớm! Aizz, đã ăn trong bát, ngồi trong nồi thì còn biết làm sao được nữa."

Ninh Số cũng biết ít nhiều chuyện của Trác Thính Phong và Lăng Tuyết, cho nên không chút khách khí châm chọc anh. Vẻ mặt Trác Thính Phong vô cùng khó coi, môi mỏng mím thành một đường, mắt đẹp híp lại.

Ninh Số xoay người vào phòng, cầm một túi lớn đi ra đưa cho anh: "Đây là quà sinh nhật cô ấy muốn nhờ anh tặng cho em gái anh nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi, vốn dĩ cô ấy định hôm nay tự mình tặng cho cô bé, giờ anh tặng giúp đi."

Sở dĩ Tô Thế Viện tặng quà cho Trác Thính Vũ, một là vì lần trước Trác Thính Vũ đã cho cô mượn quần áo, hai là vì cô cảm thấy sinh nhật mười tám tuổi của cô gái rất quan trọng, một nguyên nhân khác chính là cô cảm thấy Trác Thính Vũ thật sự rất tốt bụng, mặc dù có khi cô bé có chút nghịch ngợm, nhưng bản chất vẫn là người chân thành, thiện lương.

Cô tặng quà cho Trác Thính Vũ khiến Trác Thính Phong ngạc nhiên, cúi đầu nhìn đồ trong túi, là một bộ váy rất đẹp, nhãn hiệu là thương hiệu thời trang Trác Thính Vũ thích nhất.

"Sao cô ấy biết được Thính Vũ thích thương hiệu thời trang này?"

"Đồ em gái anh mặc đều là của nhãn hàng này, đương nhiên người nào nhìn cũng biết được. Thôi, tôi muốn vào ngủ tiếp, bái bai."

Ninh Số nói xong liền đóng cửa phòng, Trác Thính Phong xách túi quà về, cảm thấy tâm trạng rất khó hiểu.

Anh không nhìn ra được cô là một người rất tỉ mỉ đấy, còn là người rất chu đáo, giỏi duy trì quan hệ, cũng cùng hai mươi tuổi, nhưng Lăng Tuyết lại không hề có được nét tính cách này, ở phương diện làm người cô ấy còn rất trẻ con.

Anh không tự chủ so sánh cô với Lăng Tuyết.

Có điều cô năm lần bảy lượt phủi tay rời đi làm anh có chút nản lòng. Anh vốn là người kiêu ngạo, cộng thêm những lời cô nói tối qua, anh quyết định từ bỏ việc chinh phục cô, khôi phục khoảng cách ban đầu giữa hai người.

Trên chuyến bay từ Anh về Trung Quốc, Tô Thế Viện đang đắp thảm mỏng ngủ say sưa. Thật ra đêm hôm qua cô ngủ không được ngon giấc, trong đầu suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, về Tô thị, về quan hệ của cô với Steven, về cô và người đàn ông đang nằm bên cạnh.

Cô rất nhạy cảm, đã nhận ra được những cảm xúc bất thường giữa hai người, cho nên cô dứt khoát tránh đi, bóp chết tất cả ngay từ trong trứng nước.

Tránh đi, là vì không muốn tạo thêm gánh nặng cho mình, cũng là không muốn trở thành gánh nặng của người khác.

Đoạn Mộc Dương ra sân bay đón cô, nụ cười ấm áp làm tâm trạng mệt mỏi của cô đỡ hơn rất nhiều. Đoạn Mộc Dương đưa áo khoác trong tay cho cô.

"Mấy ngày nay không khí lạnh tràn về thành phố Ôn, gió lớn lắm, cho nên tôi vào phòng làm việc lấy áo khoác mang cho cô.

"Cảm ơn anh."

Cô cười nhẹ nhận lấy khoác vào, giả bộ như không nhận ra sự quan tâm trong ánh mắt của Đoạn Mộc Dương.

"Kế hoạch biểu diễn thời trang thế nào rồi?"

Sau khi lên xe, việc đầu tiên cô hỏi chính là chuyện này. Cô đã nộp lại bản kế hoạch biển diễn thời trang của ông Tô Quan Hồng trước kia cho Tổng cục Phát thanh và Truyền hình.

Đoạn Mộc Dương khẽ lắc đầu. Cô vô cùng nhức đầu ngả người ra sau, "Hẹn mấy người chức cao ở đó đi ăn cơm đi."

Đây là lần giao thiệp đầu tiên của cô kể từ khi nhậm chức. Mặc dù cô rất ghét những chuyện này, còn cả mấy ông già bụng phệ hách dịch kia nữa, nhưng cô có thể làm gì khác sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC