Chương 40: Bị ăn sạch (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy anh về, phản ứng đầu tiên của Tô Thế Viện chính là một tay cầm chai rượu một tay cầm ly đứng dậy định về phòng mình uống tiếp.

Cô làm như vậy là bởi vì lúc này quần áo cô không chỉnh tề. Cũng không phải quần áo không chỉnh tề mà là quần áo có chút hở.

Bởi vì lúc chiều về đến thành phố cô đến thẳng chỗ Ninh Số, hành lý đều để ở đấy cả, lúc về đến nhà, tắm xong cô mới phát hiện ra mình không có quần áo ngủ phù hợp để mặc, lúc đi công tác cô gần như đã mang toàn bộ quần áo đi rồi.

Cô chỉ tìm được chiếc váy ngủ cúp ngực cực ngắn in hình hoạt hình ngộ nghĩnh để mặc thôi, bởi vì váy rất ngắn, cho nên phía trên chỉ vừa đủ che ngực cô, phía dưới khó khăn lắm mới che hờ được phần mông.

Đây chính là đồ mà bà Diệp Thanh Di đưa cho cô cách.

Bà Diệp Thanh Di chê cô còn ít tuổi mà lúc nào cũng ăn mặc như bà cụ non, cho nên bà rất thích mua cho cô mấy bộ đồ in hình ngộ nghĩnh đáng yêu, bà còn nói mười tám đôi mươi là tuổi đẹp nhất của con gái, phải mặc đẹp một chút, tươi tắn một chút, mặc nhiều quần áo phù hợp với tuổi của mình một chút.

Thật lòng thì cô chẳng thích mấy bộ đồ trẻ con này tẹo nào, nhưng bà Diệp Thanh Di đưa, cô đành phải nhận thôi. Sau khi nhận thì cũng cất đi, nếu không phải hôm nay không còn đồ nào khác để mặc thì cô cũng không lấy ra đâu.

Nếu như chiếc váy này in hình quá trẻ con thì chẳng đến nỗi cô phải vội vàng tránh anh như vậy, quan trọng nhất chính là váy quá ngắn mà bên trong cô lại không mặc gì.

Nhớ ánh mắt nhìn chằm chằm chỉ hận không nuốt cô vào bụng của anh lúc tối, cô lạnh cả sống lưng.

Cô cứ nghĩ là tối nay anh không về cho nên mới dám mặc thế này mà ra ngoài phòng khách sáng điện, nếu không có đánh chết cô cũng không bước chân ra khỏi phòng.

Mới vừa mới đi chưa được mấy bước, anh đang thay giày trước cửa chợt lên tiếng, "Để rượu xuống!"

Cô nổi nóng trừng mắt nhìn anh, trong lòng thầm mắng, đồ hẹp hòi, giàu có như vậy đến cả chai rượu cũng không cho cô.

Anh thay giày cởi áo khoác xong mới đi tới chỗ cô nghiến răng nói, "Đừng có trách tôi lòng dạ hẹp hòi, bình rượu cô đang uống là rượu quý tôi giữ mấy năm nay đấy, một ngụm cũng không nỡ uống, cô lại uống một lúc hết nửa chai của tôi, cô muốn tôi đau lòng chết đúng không?"

Trác Thính Phong vừa vào cửa đã nhìn thấy chiếc váy mặc như không cùng thân thể trắng noãn lộ ra của cô, lười biếng tựa người vào bệ cửa sổ phía trên chiếc giường, dáng vẻ này của cô quá hấp dẫn.

Nhất là lúc cô quay đầu nhìn anh, vẻ mặt ngạc nhiên, đôi mắt trong sáng lấp lánh.

Dáng vẻ ấy khiến dục vọng của anh dâng lên, chỉ muốn đặt cô dưới thân thể mình mà hành hạ.

Đến khi nhìn thấy chai rượu trên bàn, cảm xúc liền bị gián đoạn, xúc động đến muốn bóp chết cô.

Rốt cuộc người phụ nữ này là yêu tinh phương nào biến thành, cô lấy đâu ra bản lĩnh khiến anh cùng một lúc chịu đựng hai cảm xúc nóng lạnh thế này chứ?

Tô Thế Viện nghe anh nói chai rượu này là rượu quý liền quay lại đặt chai rượu lên bàn, không phải chỉ là một chai rượu thôi sao, có cần phải như thế không?

Lúc quay người lại thì anh đã đứng trước mặt cô rồi, khoảng cách rất gần, chỉ còn thiếu dính sát lên người cô thôi.

Cô vội vàng lui về sau một bước, giữ chặt phần áo ngủ trước mặt mình định cất bước về phòng.

Anh lười biếng bước một bước chặn cô lại, cười xấu xa nói, "Tôi chưa nói để rượu lại là người có thể đi nhà."

"Anh muốn thế nào nữa?"

Cô nhìn anh chằm chằm hỏi, nhưng anh chỉ khẽ nhếch khóe môi cười, khom lưng ghé vào bên tai cô mờ ám nói nhỏ, "Phải là tôi hỏi cô muốn thế nào chứ?"

Cô không hiểu, anh đứng thẳng người lên nhìn cô, không chút kiêng kỵ nhìn ngực cô, "Nửa đêm nửa hôm, cô mặc thế này, lại ở đây uống rượu, tôi còn tưởng rằng... cô đang đợi tôi về để làm chuyện kia!"

Tô Thế Viện quả thật bó tay trước những lời này của anh, chán ghét nhìn anh, "Ai biết anh sẽ về!"

Cô cứ tưởng rằng đêm nay anh sẽ ở lại nhà Lăng Tuyết chăm sóc, an ủi cô ta.

"Tôi mới tưởng cô không về đây nữa chứ, vui vẻ đi suốt tháng, cô còn nhớ đây là nơi nào sao?" Anh tiếp lời cô, giọng nói lạnh lùng mà chua chát.

Cô chẳng để ý, chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện cách anh xa một chút, "Tôi không muốn tranh cãi với anh, anh mau tránh ra đi!"

Nói xong định vượt qua anh, anh đưa tay nắm bờ vai trần trắng mịn của cô, dùng lực đẩy cô xuống ghế sofa.

Cô luống cuống giữ chặt chiếc váy ngắn để che thân thể mình, tức giận vừa định mắng anh, anh đã gạt tay của cô ra rồi đè cô nằm xuống ghế sofa, phủ môi mình lên môi cô, mút lấy lưỡi cô.

Cả người cô bị anh đè lên ghế sofa, tay chân không sao giãy dụa được, chỉ có thể không ngừng nghiên đầu tránh nụ hôn của anh, đến khi chớp được một kẽ hở để thở, cô trừng mắt nhìn anh mắng, "Buông tôi ra! Đồ không biết xấu hổ!"

Anh cũng chẳng để tâm cô mắng mình, cô né anh vẫn lần đến để hôn, nếu không thì cắn cổ, vành tai, hay xương quai xanh của cô.

Sức lực của phụ nữ và đàn ông khác nhau chính là chỗ này, chỉ chốc lát sau cô đã không còn hơi sức đâu để mà giãy dụa nữa rồi.

Lúc này anh mới hài lòng không ngấu nghiến môi cô nữa mà nhẹ hôn một cái, nhưng thân hình cao lớn vẫn đè trên người cô, dùng lòng ngón tay thô ráp nhẹ vuốt ve bờ môi của cô hỏi, "Học uống rượu lúc nào thế?"

Tô Thế Viện chỉ hận không thể há miệng cắn đứt ngón tay đáng ghét kia, vừa bị anh bá đạo hôn như vậy giờ cô cũng không thèm để ý hòa khí, "Uống rượu cũng học được sao? Uống nhiều là quen hết! Anh buông tôi ra được không?"

Anh nguy hiểm nheo lại mắt, càng ép mạnh xuống người cô, "Ý cô là một tháng này cô đi ra ngoài thường xuyên uống rượu?"

"Không phải thường, mà là mỗi ngày!" Cô cố ý nói như vậy để chọc tức anh.

Cô sắp bị anh làm cho phát khùng rồi, ngay cả sự tỉnh táo bình tĩnh mà thường ngày cô vẫn tự hào cũng bay biến mất, nói ra lời khiêu khích anh mà hoàn toàn quên mất hoàn cảnh lúc này của mình không nên chọc giận anh.

Cô thế này chính là đang trắng trợn thách thức sự quyền uy của một người đàn ông, Trác Thính Phong đè trên người cô, nắm cằm cô rít ra mấy chữ từ kẽ răng, "Tô Thế Viện, cô đang ngóc đầu lên đấy à?"

Tô Thế Viện không chút yếu thế đáp trả: "Đúng vậy, tôi còn mới được mấy nhà tài trợ nữa, cho nên có lẽ thẻ ngân hàng cũng trả cho anh được rồi!"

Một lần nữa Trác Thính Phong lại có cảm giác nhục nhã bị cô lợi dụng xong rồi đạp bỏ, lời nói ra cũng không suy nghĩ, "Ồ, thật sao? Có phải là ngủ với bọn họ một đêm thì bọn họ lập tức đồng ý tài trợ cho cô không?"

Anh biết rõ cô không là loại người tùy tiện dễ dãi như vậy, nhưng anh bị cô làm tức giận cho nên không kiềm chế được mà nói ra lời đó, anh sắp bị cô làm cho phát điên lên rồi!

Tô Thế Viện bị lời của anh làm cho giận đến run cả người, nhưng vẫn lạnh lùng cười, tiếp tục đối đầu với anh, "Đúng thế đấy, thì sao nào? Dù sao tôi đi công tác xa, buổi tối một mình cũng rất buồn chán."

Lúc nói xong cô nhìn ra được trong mắt anh hiện lên tia hung ác, bàn tay đang nắm cằm cô tăng thêm sức, dường như sắp bóp nát cằm cô vậy. Cô quật cường cắn môi nhắm hai mắt lại, chờ đợi sự giận dữ của anh.

Cô biết tính cách nóng nảy, bướng bỉnh, không chịu bộ này của mình là không tốt, nhưng hết cách rồi, cô không dịu dàng với anh được.

Cô nghĩ dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không thích cô, cho nên cô chẳng việc gì phải thay đổi vì anh cả.

Trong khi cứ tưởng rằng anh sẽ nổi nóng với cô, nào ngờ anh lại đột nhiên buông người cô ra, cô thầm thở phào một hơn, ngồi dậy, cảnh giác nhìn anh.

Sau đó anh lạnh lùng móc bóp từ túi quần ra vứt trên bàn, "Sao? Có đủ không? Ngủ cùng với anh đây một đêm?"

Tô Thế Viện có kích động muốn cầm bóp tiền kia ném thẳng vào mặt anh.

"Đồ thần kinh!"

Cô mắng câu này xong vội đứng dậy, định nhanh chóng chạy khỏi chỗ nguy hiểm này.

Anh nhanh tay kéo cô lại, cô ngã xuống đùi anh, nằm trên người anh, tư thế mờ ám, cô tức giận giãy giụa, "Buông ra!"

"Có người nào như cô không?" Anh ôm hông cô để cô nằm trong lồng ngực mình, "Trêu chọc người khác xong rồi vung chân đá văng đi? Làm tôi nhịn sinh bệnh thì làm thế nào? Ông cụ vẫn đang chờ tôi nối dõi tông đường cho nhà họ Trác đấy!"

"Ai thèm trêu chọc anh chứ..."

Cô cảm thấy da mặt anh thật quá dày đi, cô đã nói là không biết anh về cho nên mới mặc như thế, sao anh có thể đổi trắng thành đen, nói cô dụ dỗ anh được.

"Tôi mặc kệ, dù sao thì cô châm lửa thì phải chịu trách nhiệm dập lửa!"

Anh rất vô hại nói xong, túm lấy hai tay cô bắt ra sau lưng giữ bằng một tay của mình, sau đó dùng tay còn lại giật áo ngủ của cô xuống.

Hai bầu ngực trắng nõn mềm mại lập tức hiện lên trước mắt anh, ánh mắt của anh dần trở nên nóng bỏng.

Tô Thế Viện hít vào một hơi, anh nghiêng đầu ngậm lấy viên bi tròn, không ngừng mút.

Cô hoàn toàn không giãy dụa được, chỉ cần cô hơi động đậy một chút, anh liền kéo hai tay bắt phía sau lưng của cô làm người cô hơi ngửa ra sau, bầu ngực xinh đẹp đang được đẩy sâu vào miệng anh.

Cô bị anh ngậm lấy, cắt nuốt không ngừng, cắn nuốt xong bên này lại sang bên kia.

Thậm chí cô còn nghe được tiếng động từ miệng anh phát ra.

Cô định cắn anh nhưng vừa há miệng lại phát ra những tiếng rên ái muội.

Cô vừa thẹn vừa cáu, sao thân thể của cô lại dễ thần phục anh như vậy chứ? Cô rất ghét anh cơ mà!

Cô cắn chặt môi, khó khăn lắm mới nói được thành lời, "Trác Thính Phong, tôi thật sự rất ghét anh! Anh hết đụng vào Lăng Tuyết rồi lại đụng vào tôi!"

Cô nói xong Trác Thính Phong mới từ trước ngực cô ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn đầy dục vọng, "Tôi nhớ lần trước gọi điện tôi đã nói rõ ràng rồi, từ sau khi quan hệ với cô tôi không hề đụng vào người cô ấy."

"Vậy một tháng này thì sao? Cứ coi như một tháng này anh không quan hệ với cô ấy, vậy còn những người phụ nữ khác thì sao?"

Tô Thế Viện nhớ hôm đó gọi điện anh có nói không hề đụng vào Lăng Tuyết lời nói, nhưng cô rời thành phố Ôn suốt một tháng, anh có thể nhịn được sao?

"Nếu tôi nói tôi không hề tìm người nào khác, cô có tin không?"

Trác Thính Phong buông hai tay cô ra, cô cả người cô vào trong ngực, nhìn cô chu mỏ chất vấn anh mà không nhịn được cười.

Có phải là cô đang ghen không?

"Không tin!" Tô Thế Viện không chút suy nghĩ liền phản bác, anh gật đầu,

"Cô không tin cũng không sao, lát nữa tôi sẽ chứng minh cho cô thấy!"

"Chứng minh thế nào?" Cô không hiểu, chuyện này phải chứng minh thế nào?

Anh ôm cô lật người đè cô xuống ghế sofa, cúi đầu cắn vành tai cô, "Người ta nói nếu đúng là đàn ông lâu không làm thì một đêm làm bảy lần cũng không thành vấn đề!"

"Cút!" Cô nhớ lần trước mới làm có hai lần cô đã không chịu được rồi, giờ đòi làm bảy lần có phải anh muốn cô chết luôn trên giường không.

Nhưng trong lòng lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, là vì anh nói như vậy, nói anh không quan hệ với Lăng Tuyết, cũng không tìm người phụ nữ khác.

Sao anh lại đột nhiên đổi tính như vậy?

Anh ôm cô nghiêm túc nói, "Bảo bối, thế này đi, chỉ cần cô đảm bảo sau này ngày nào cũng làm tôi thỏa mãn, tôi hứa với cô sẽ không bao giờ tìm người phụ nữ khác!"

Thật sự là một tháng này Trác Thính Phong không hề chạm vào người phụ nữ nào khác, đấy là anh đang cường tráng, nhu cầu dồi dào đấy nhá.

Có những khi anh muốn giống như trước đây đi tìm những người phụ nữ khác phát tiết một chút, nhưng những lúc như vậy, trong đầu anh đột nhiên hiện lên suy nghĩ anh là người đàn ông đã có vợ, sau đó lại nhớ đến vẻ mặt dằn dỗi của cô lúc bị anh bắt nạt thì chẳng muốn tìm ai khác nữa. Chỉ muốn chờ cô trở về, bắt cô bù đắp gấp bội thôi.

Nếu tiệc mừng thọ sáu mươi của ông cụ mà cô vẫn không chịu trở về, thì nhất định anh sẽ bay tới chỗ cô mà hành hạ.

Tô Thế Viện bị câu 'ngày nào cũng làm tôi thỏa mãn' của anh làm cho đỏ mặt, hung dữ trả một câu, "Anh nằm mơ đi!"

Anh đưa tay véo mông cô uy hiếp, "Cô có đồng ý không?"

"Không!" Cô kiên quyết không chịu, sao cô có thể đồng ý chuyện đó được?

Anh đổi sang dụ dỗ, dịu dàng gặm cổ mịn màng của cô, "Đồng ý đi mà, có được không?"

"Ưm..."

Cô không nói được câu cự tuyệt, bởi vì môi cô đã bị anh chặn lại, hôn không dứt, hôn đến khi cô đáp trả.

Cuối cùng cô không biết là mình có đồng ý hay không, dù sao cô cũng mới chỉ là cô gái hai mươi tuổi mới được nếm trải tình dục hai lần, thân thể bị anh dịu dàng vỗ về vuốt va, ý thức cũng dần không cho cô khống chế nữa, cứ mặc anh hạ eo tiến vào, không ngừng đòi thêm.

Trên ghế sofa rộng rãi, anh ôm cô, dán chặt người cô để cho thân thể cô hòa vào với mình làm một, để cho lòng của cô cũng trở nên dịu dàng.

Cô biết mình nên tách ra không để anh đòi gì được nấy, nhưng lại cứ như vậy một lần rồi lại một lần quấn quýt anh.

Trên người có ma lực gì đó khiến cô bị hấp dẫn đến không kiềm chế được.

Yêu hay không yêu, vào những lúc anh lấp đầy cơ thể cô, mang đến cho cô cảm giác sung sướng tột cùng, đã không còn quan trọng.

Tô Thế Viện bị anh hành hạ cả nửa đêm, hơn nữa một tháng này đi công tác cô ngủ không được ngon giấc, cho nên cô ngủ không biết trởi đất, đến tận hôm sau vẫn chưa tỉnh lại.

Ngoài trời tuyết rơi lả tả, trong nhà ấm áp khoan khoái.

Trác Thính Phong từ trước đến nay luôn ngủ nướng lại tỉnh dậy trước, chống cánh tay lên ngắm người trong ngực, trong lòng cảm thán đúng là lấy vợ nên lấy vợ đẹp để mỗi sáng sớm tỉnh dậy đều thấy vui mắt.

Anh không nhịn được cúi đầu hôn môi cô, cô ngủ rất sâu, hoàn toàn không có phản ứng gì, xem ra cô quả thực rất mệt.

Anh hăng hái cắn mút cần cổ thon dài của cô, cô cũng chỉ không thích nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không có phản ứng gì nhiều.

Đến khi anh dùng cằm lún phún râu cọ qua cọ lại trên mặt cô làm cô đâu, cô mới mơ mơ màng màng đưa tay đẩy mặt anh ra, nhưng mắt không hề mở,

"Đừng nghịch nữa, tôi buồn ngủ..." Anh cầm ngón tay cô đưa lên miệng gặm, vốn định làm cô tỉnh dậy vận động buổi sáng một chút, nào ngờ cô nghiêng đầu rồi tiếp tục ngủ ngon lành, hoàn toàn không như anh mong muốn.

Anh buồn bực mặc kệ cô, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Cái này có phải gọi là chơi với lửa có ngày chết cháy không?

Sau khi từ phòng tắm đi ra, Trác Thính Phong đi sang phòng thể dục, được phép tiêu hao thân thể năng lượng đi. Lúc từ trên máy chạy bộ xuống, anh cảm thấy hơi đói, đi vào phòng bếp tìm chút đồ ăn nhưng không có gì cả, mà kể cả giờ có nguyên liệu nấu ăn anh cũng không biết làm.

Buồn bực đi ra, định về phòng xem cô dậy chưa, bảo cô nấu cơm ăn. Nhưng nhớ tới vẻ mệt mỏi của cô, lại nhớ đêm qua mình giày vò cô thành như thế, anh nhíu nhíu mày chuyển bước đi ra phòng khách cầm điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài.

Vừa đặt điện thoại di động của mình xuống, thì điện thoại của cô chợt vang lên, tên hiển thị trên màn hình là Đoạn Mộc Dương.

Anh cầm máy nhận luôn, giọng nói dịu dàng dễ nghe của Đoạn Mộc Dương truyền tới, "Tổng giám đốc, nghe nói hôm qua cô đã về thánh phố Ôn rồi, tôi muốn hỏi hôm nay cô có tới công ty không? Có cần tôi chuẩn bị đồ ăn sáng không?"

Trác Thính Phong nghe anh ta nói dịu dàng như thế đã có chút không vui, lại còn nghe thấy anh ta bảo mua đồ ăn sáng gì gì đó cho cô thì càng thêm khó chịu, hằn học trả lời Đoạn Mộc Dương, "Tối qua cô ấy rất mệt, giờ vẫn đang ngủ, sáng nay chắc sẽ không đến công ty đâu. À đúng rồi, về sau anh không cần chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô ấy nữa nhé, cô ấy ăn ở nhà xong rồi mới đi."

Đoạn Mộc Dương ở bên kia im lặng một lúc, sau mới máy móc đáp: "Tôi biết rồi, cám ơn."

Nói xong anh buồn bã cúp điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC