Chương 46: Càng ngày càng thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông cụ và bà Tả Ngưng chuẩn bị bữa cơm tất niên rất phong phú.

Buổi chiều lúc Tô Thế Viện ngủ, ông cụ đã gọi điện cho ông Tô Quan Hồng hỏi xem bình thường cô thích ăn những món gì.

Không nói đến Thế Viện là con gái ông Tô Quan Hồng và bà Diệp Thanh Di, cũng không vì bây giờ cô là con dâu của ông, chỉ riêng tính cách độc lập, quật cường của Thế Viện cũng đã đủ làm ông cụ yêu thích cô gái nhỏ này.

Kiên cường, nhưng cũng có những lúc yếu lòng, tỷ như hôm nay cô khóc vì nhớ thương ba mẹ.

Xinh đẹp, nhưng không vì thế mà kiêu căng, ngạo mạn.

Thông minh, biết tiến biết lùi.

Thấy thức ăn trên bàn đều là những thứ mình thích, Tô Thế Viện cũng đoán được nhất định là ông cụ đã hỏi ba mẹ cô, trong lòng vô cùng cảm động.

Nhưng bọn họ cần gì phải đối xử với cô tốt như vậy?

Bọn họ chẳng lẽ không biết hôn nhân này chỉ là một cuộc giao dịch ngắn ngủi thôi sao?

Tuy nhiên cô cũng biết là hồi sáng mình đã bốc đồng làm náo loạn như vậy, giờ còn bày ra vẻ miễn cưỡng này thì thật quá đáng.

Hơn nữa lúc ở nhà ông Tô Quan Hồng và bà Diệp Thanh Di cũng đã an ủi, động viên cô, cho nên trong lòng cô giờ đã thoải mái hơn rất nhiều, cô tự nhiên ngồi xuống bàn ăn cùng với Trác Thính Phong và Trác Thính Vũ.

Bà Tả Ngưng bưng ra cho mỗi người một bát canh, Trác Thính Vũ vừa nhìn thấy bát canh của mình không giống của Trác Thính Phong thì bĩu môi kháng nghị, "Mẹ, sao canh của con lại không giống của anh hai? Mẹ đúng là trọng nam khinh nữ!"

Bà Tả Ngưng đã quen với cách nói chuyện này của con gái nên cũng không thèm để ý đến cô.

Còn Trác Thính Phong cầm muỗng vớt vớt đuôi trâu trong bát mình, bất mãn nói, "Mẹ, mẹ cảm thấy con trai của mẹ cần phải uống loại canh này sao?"

Cái quái gì vậy? Canh đuôi trâu á?

Anh khỏe mạnh cường tráng thế này còn cần phải tráng dương sao?

Anh không tráng dương thì đêm nào cũng có thể thỏa mãn cô, làm cô chết đi sống lại đấy!

Bà Tả Ngưng liếc ông cụ, ông cụ vì muốn nhanh được bồng cháu nên đã dặn bà nấu canh này cho con trai.

Ông cụ nhận ra được giờ Trác Thính Phong và Tô Thế Viện đã thân mật với nhau hơn rồi, nhưng tình cảm chưa sâu.

Giờ mà có thêm đứa bé là tốt nhất, có con rồi thì chỉ lo đến chuyện chăm sóc nào, nào còn có tâm trạng gì nghĩ đến chuyện yêu hay chưa yêu nữa.

Giống như ông với bà Tả Ngưng vậy, lúc mới cưới bà, vì trong lòng ông vẫn canh cánh tình cảm với bà Diệp Thanh Di cho nên không có dành nhiều tình cảm cho bà. Sau khi Thính Phong và Thính Vũ ra đời, ông chẳng còn nhớ gì đến lúc mới đầu yêu hay không yêu nữa, hai người vì đứa con mà dần bước vào thế giới của nhau.

Lâu dần cũng nảy sinh tình cảm, thậm chí còn cảm thấy không thể xa đối phương nữa ấy chứ.

Tô Thế Viện thấy vẻ mặt không tình nguyện của anh, không hiểu là bà Tả Ngưng cho anh uống canh gì, tò mò hỏi, "Của anh là canh gì đấy?"

"Trẻ con không nên biết!" Trác Thính Phong nói xong bưng chén canh lên uống ừng ực, không để cô nhìn.

Mà dù Tô Thế Viện có nhìn thấy thì cô cũng không biết canh đuôi trâu có tác dụng tráng dương gì đấy, cô nào có hứng thú nghiên cứu mấy chuyện này đâu.

Nhưng lại có người hứng thú với chuyện này, Trác Thính Vũ lúc này đã hiểu ra, cười gian, "A... con biết rồi. Mẹ, mẹ thật xấu."

Bà Tả Ngưng lườm cô, "Ngậm miệng của con lại, ngoan ngoãn ăn cơm cho mẹ!"

Tô Thế Viện cảm thấy hoàn toàn không hiểu bốn người nhà này đang nói chuyện gì nữa.

Bữa cơm trôi qua vui vẻ, hòa thuận.

Cơm nước xong xuôi, Tô Thế Viện và Trác Thính Phong ở phòng bếp giúp bà Tả Ngưng dọn dẹp bát đũa, sau khi thu dọn xong, Tô Thế Viện cứ tưởng là được về phòng, nào ngờ Trác Thính Phong ngăn cô ở cầu thang.

Anh kéo cô vào trong lòng, cô vội ngó vào bếp, đẩy tay anh ra, "Anh làm cái gì vậy?"

Trước mắt người nhà mà ôm ôm ấp ấp cái gì vậy chứ.

Trác Thính Phong tựa người lên lan can cười, "Từ hôm nay đến khi đi làm, không đêm nào được nghỉ."

Trác Thính Phong cảm thấy anh uống canh tráng dương mà cứ giống như vừa uống xuân dược vậy, chỉ cần vừa nhìn thấy cô đã muốn ôm ngay vào trong lòng.

"Là sao cơ?"

Cô không hiểu, Trác Thính Phong chỉ chỉ vào phòng đánh mạt chược, "Mấy tối nay anh phải chơi mạt chược với ba, ngày thường chúng mình đều bận cả, chỉ có mấy ngày nghỉ này mới có thời gian chơi với ba thôi."

Thật ra thì ông cụ cũng không phải chỉ vì muốn chơi mạt chược không, chủ yếu là muốn cả gia đình tụ tập náo nhiệt thôi.

"Hả? Chơi mạt chược?" Tô Thế Viện lắc đầu, "Tôi không biết chơi, mọi người cứ chơi đi."

Cô mới vừa nói xong liền nghe thấy tiếng ông cụ từ trong phòng nói vọng ra, "Thu dọn xong hết chưa? Xong rồi thì vào đây cả đi, chúng ta chơi nào."

Bởi vì ông cụ rất thích chơi những thứ này cho nên trong nhà đặc biệt sắp xếp một phòng mạt chược, thỉnh thoảng ông cụ cũng gọi mấy ông bạn già đến nhà cùng chơi.

Cô đi theo Trác Thính Phong vào Phòng, Trác Thính Vũ vọt vào nhanh như chớp, ngồi xuống một cái ghế chà quân bài, "Con đã chuẩn bị sẵn để thắng rồi!"

"Thắng? Không thua khóc nhè là tốt lắm rồi!"

Trác Thính Phong châm chọc cô, sau đó anh ngồi xuống bên cạnh Trác Thính Vũ, ông cụ lập tức đuổi anh, "Con tránh ra!"

Sau đó cười nói với Tô Thế Viện: "Thế Viện, con ngồi đi!"

Cô vội xua tay, "Con thực sự không biết chơi."

"Sợ cái gì, bảo Thính Phong dạy con là được!"

Ông cụ muốn cô chơi cùng làm cô rất khó xử, "Hay là thôi đi, con không biết chơi, sợ làm mọi người mất hứng!"

"Chúng ta càng không muốn chơi với thằng nhóc thối tha kia, nó chỉ toàn chơi xấu!"

Tô Thế Viện cứ như vậy bị ép phải ngồi xuống, Trác Thính Phong mang một cái ghế tới ngồi xuống bên cạnh dạy cho cô.

Rất muốn vòng tay sang ôm cô nhưng lại bị cái thành ghế cô đang ngồi làm cản trở, anh đổi cái ghế khác cho cô, rồi mang ghế của mình đến sau lưng cô, vòng tay ôm hông cô từ phía sau, cằm thoải mái đặt trên vai cô, cô cũng có thể coi thân thể anh là thành ghế để dựa.

Có điều anh thoải mái còn Tô Thế Viện thì không, "Anh đừng dựa sát tôi như vậy, nóng..."

Trong nhà, hơi nóng từ lò sưởi tỏa ra rất ấm, thân nhiệt nam giới lại cao, anh dính sát lưng cô như vậy làm cô có chút nóng.

Còn nữa, anh ôm ôm ấp ấp trước mặt người nhà như vậy khiến cô rất xấu hổ.

Trác Thính Phong đời nào để ý đến cô xấu hổ thế nào, vừa thoải mái ôm cô vừa đặt một tay lên giúp cô xào bài, "Em nên tập trung vào bài."

Ông cụ ngồi bên kia đã rất nóng lòng, Tô Thế Viện không dám dây dưa chuyện này nữa, tập trung nhìn bài, nghe anh dạy.

Không biết là cố ý hay thế nào, mỗi lần anh chỉ cô ra bài đều chạm vào tay cô, cô phát cáu muốn mắng anh, nhưng lại ngại trước mắt bao nhiêu người như vậy cho nên chỉ có thể nhịn.

Chơi mạt chược xem chừng khá đơn giản, cô chơi mấy ván liền hiểu được cách chơi, nhưng tiếc rằng hôm nay cô rất đen đủi, bài rất xấu, ngay cả sư phụ ngồi phía sau cô cũng không biết nên đánh thế nào.

Vì vậy chỉ sau mấy ván, Trác Thính Vũ ngồi tay dưới cô đã thắng được cả một sấp tiền dày, cặp mắt sáng lên, "Wow, năm nay phát tài rồi! Nào chị dâu, tiếp tục!"

"Bảo bối à, em định để anh tối nay táng gia bại sản sao?"

Số tiền mới Trác Thính Phong móc từ trong ví ra đã không còn, anh đành phải lấy thêm.

"Xin lỗi..." Tô Thế Viện áy náy giơ tay sờ gò má nóng bừng của mình, "Tôi không chơi nữa, anh vào chơi đi."

Cô vốn tưởng rằng bọn họ chỉ chơi vui thôi, không ngờ còn đánh cuộc lớn thế, thua sạch tiền anh của anh cô cũng rất áy náy.

Trác Thính Vũ bất mãn nhìn Trác Thính Phong móc chi phiếu ra, "Không được, phải trả bằng tiền mặt!"

Trác Thính Phong cãi, "Không có tiền mặt, chả lẽ bắt anh nửa đêm nửa hôm ra ngoài rút tiền sao?"

Tô Thế Viện quay đầu lại nhìn anh, tốt bụng nói, "Trong ví trên lầu của tôi còn tiền, để tôi lên lấy..."

"Em..." Trác Thính Phong tức giận trừng cô, anh chỉ muốn chơi lầy thôi, sao cô phải nghiêm túc vậy? Anh nói không có tiền để lát nữa xù luôn mà.

Giờ thì hay rồi.

Đến khi cô thua hết tiền của mình thì đừng có ghi giấy nợ đấy.

Trác Thính Vũ nhìn anh cười hì hì, "Anh hai, mau đi lấy đi!"

Đến khi chơi thua sạch tiền trong ví mình, Tô Thế Viện chết sống không chơi nữa, cô thua đến ngố người luôn rồi.

Trác Thính Phong cũng sợ cô thua nữa sẽ bảo bọn họ ghi giấy nợ, vì vậy mà đổi chỗ cho cô, cô ngồi bên cạnh xem anh đánh bài.

Giờ đã hơn nửa đêm, thật ra thì cô rất muốn đi ngủ, nhưng nhìn người nhà người ta còn chưa chơi chán, cô không muốn làm mọi người mất hứng, đi rửa tay ngồi bên cạnh ăn trái cây.

Vừa lột mấy múi cam định đưa vào miệng, anh chợt quay đầu ghé tới, há mồm, nuốt trọng múi cam trong tay cô.

Múi cam này cô đưa lại gần miệng mình rồi, anh đột nhiên ghé miệng tới sát như vậy khiến hô hấp của cô đều dừng lại.

Chỗ chết người nhất chính là anh còn nhân tiện liếm ngón tay của cô, cả người cô phát run lên.

Phục hồi tinh thần lại, cô không nói gì lại lột mấy múi nữa chủ động đưa đến miệng anh, tránh lúc cô định ăn anh lại giành.

Mục đích của cô là như vậy, nhưng trong mắt ông cụ, bà Tả Ngưng và Trác Thính Vũ thì hành động này thật ngọt ngào.

Về sau cô không chịu được nữa, tựa vào lưng anh ngủ thiếp đi. Đến khi không chơi nữa, Trác Thính Phong bế cô lên lầu.

Đến cửa phòng, Tô Thế Viện mơ mơ màng màng tỉnh dậy hỏi anh, "Không chơi nữa à?"

Trác Thính Phong thả cô xuống mở cửa phòng, rồi cô bị anh kéo vào bên trong.

Sau đó liền bị đè trên ván cửa, môi anh chiếm cứ đôi môi mịn màng của cô nhẹ nhàng gặm nhấm.

Cô nghiêng đầu tránh né, "Đừng, không phải tối hôm qua mới làm rồi sao?"

Trác Thính Phong thả môi cô ra, vòng tay bên hông siết chặt ép cô sát vào lồng ngực mình, "Ai quy định hôm qua làm rồi thì hôm nay không được làm nữa hả?"

"Tôi mệt lắm, tối nay không làm được không?"

Cô nhíu mày cầu xin anh, cả ngày hôm nay cô đã đủ eo mỏi chân đau rồi.

"Bảo bối à, tối nay mẹ cho anh uống canh đuôi trâu tráng dương, giờ anh không kiềm chế được."

"..." Cô im lặng không nói gì nữa.

Anh thấy cô như vậy coi như cô đã chấp thuận, kéo áo, đẩy áo lót của cô lên cao, cúi đầu nhấm nháp nụ hoa trước ngực, "Lúc nãy ăn trái cây anh đã muốn ăn em luôn rồi!"

"Không biết xấu hổ..."

Cô đẩy đầu của anh ra, xấu hổ mắng, anh dùng lực mút mạnh.

Cuối cùng cô không hề tránh né anh. Sau ván cửa, anh cứ thế ôm cô, cô quần áo xốc xếch tựa vào cửa bị anh làm tới làm lui.

Sau đó anh xoay người cô lại, nắm mông của cô từ từ đi vào từ phía sau, cô không chịu đựng được kháng nghị: "Chúng ta có thể lên giường không?"

Anh chuyển động hông vừa ra ra vào vào vừa nói, "Làm trên giường nhiều không hứng thú cho lắm, việc này nên thay đổi đa dạng một chút!"

Cô nghiến răng nghiến lợi, sau cũng mặc anh. Tay anh đè lên bả vai cô, ấn thân thể cô xuống thấp một chút để mình được dễ dàng xâm nhập vào sâu bên trong cô.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, chân cô mỏi đến phát run.

Lúc ăn sáng ông cụ nói với cô, "Lát ăn xong bảo Thính Phong chở con về qua nhà đi."

Trác Thính Phong không hề nói gì, cô có chút ngạc nhiên, "Không cần đâu, tự con về là được rồi ạ..."

"Con rể xấu vẫn phải gặp bố vợ, đây là lễ nghĩa."

Ông cụ cải biên câu nói 'Con dâu xấu vẫn phải gặp mẹ chồng' thành câu như vậy, Trác Thính Phong không vui khi thấy mình bị so sánh như thế, "Có ai chê bai con trai mình như ba không? Con mà xấu thì thế giới này chẳng còn đàn ông nào đẹp cả!"

Ông cụ lờ đi lời kháng nghị của anh, Tô Thế Viện nghiền ngẫm câu nói của ông cụ xong bật cười chọc cho Trác Thính Phong lườm cô.

Sau khi ăn sáng xong, hai người đi ra ga-ra lấy xe về nhà cô. Ông cụ và bà Tả Ngưng chuẩn bị túi lớn túi nhỏ lễ vật, chất đầy sau cốp xe.

Trên đường đi, cô nhớ tới thái độ của Trác Thính Vũ với Diệp Diệc Thần tối hôm trước, cảm thấy cần phải nhắc nhở anh về chuyện hình như em gái của anh đã biết yêu,

"Tôi cảm thấy hình như Thính Vũ thích Diệp Diệc Thần, ý tôi nói là con bé không chỉ sùng bái Diệp Diệc Thần như fan với thần tượng mà còn có cả tình yêu nam nữ."

"Thính Vũ thích Diệp Diệc Thần?"

Trác Thính Phong có vẻ không tin được, vừa lái xe vừa nhíu mày nhớ lại các phản ứng của em gái mình, tức giận hừ lạnh, "Về nhà không thể không dạy bảo lại nó!"

Cô bất bình thay Trác Thính Vũ, "Tại sao lại dạy bảo lại con bé? Diệp Diệc Thần xuất sắc như vậy, con bé thích thì có gì sai đâu?"

Xe vừa đúng lúc dừng đèn đỏ, Trác Thính Phong quay đầu nhìn cô hầm hừ, "Thế nào là có gì sai đâu? Diệp Diệc Thần bao nhiêu tuổi rồi? Ba mươi? Thính Vũ mới mười tám, Diệp Diệc Thần lớn hơn nó tận mười hai tuổi, đàn ông trẻ trên thế giới này chết cả rồi sao? Sao lại đi yêu một gã đàn ông lớn tuôi như vậy!"

Tô Thế Viện trợn tròn mắt nhìn anh chằm chằm, tức giận đến một lúc lâu sau không nói gì.

Anh đang chỉ cạnh khóe cô đúng không? Steven lớn hơn cô mười bốn tuổi đấy.

Cô tốt bụng nói chuyện của em gái anh cho anh biết, cuối cùng lại thành mình bị châm chọc.

Đúng là làm ơn mắc oán.

Cô quay mặt sang chỗ khác không thèm để ý đến anh nữa.

Trác Thính Phong nghĩ thầm, do em tự chuốc lấy thôi! Còn dám bất bình thay Trác Thính Phong nữa không?

Đến dưới lầu nhà cô, Tô Thế Viện vẫn không để ý đến anh.

Xuống xe, Trác Thính Phong lấy đồ bên trong cốp ra, nói với cô, "Em định vào gặp ba mẹ em mà vẫn mặt lạnh với anh vậy sao?"

Cô nhìn anh toét rộng miệng cười rồi lập tức hừ lạnh, "Tôi sẽ cười với anh như này được chưa?" Sau đó xách hai túi đồ đi trước, còn lại phần anh.

Bà Diệp Thanh Di ra mở cửa cho hai người, bà dịu dàng cười, ân cần hỏi han Trác Thính Phong.

Ông Tô Quan Hồng ngồi trên xe lăn, đùi đắp chăn mỏng, vẻ mặt nghiêm nghị.

Nói thật ông không hề thích chàng con rể này. Ngày trước để con gái kết thân với nhà họ Trác là vì không còn cách nào khác, ông cụ Trác là người bạn duy nhất ông có thể tin tưởng.

Nhưng nếu như ông có thể tùy ý lựa chọn người bầu bạn đến cuối đời với con gái bảo bối của mình thì Trác Thính Phong là người đầu tiên ông đá ra khỏi cửa. Nhất là thời gian trước cậu ta còn Kim Ốc Tàng Kiều gì gì đó, chuyện này đối với người chung thủy như Tô Quan Hồng mà nói thì quả thật là không chấp nhận được.

Cho nên nhìn thấy Trác Thính Phong đến, ông Tô Quan Hồng thật sự không vờ tỏ ra niềm nở nổi. Ông vốn không muốn gặp Trác Thính Phong, nhưng ông cụ Trác đích thân gọi điện tới nói làm ông không thể làm gì khác.

Trác Thính Phong vốn cực kỳ tự tin về bản thân, anh cảm thấy mình đẹp trai, lịch lãm, xuất sắc, thành đạt như vậy nhất định khi đến ba mẹ cô sẽ tươi cười chào đón, nhưng nào ngờ ông Tô Quan Hồng lại mặt lạnh nhìn anh, khiến anh mất hết cả tự tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC