Chương 6: Lỗi là do con, Nhạc Mẫu cứ đánh con.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bà xã, em chạy nhanh quá đấy, phải cẩn thận đứa con trong bụng chứ!

"Ầm ầm ầm" một vụ nổ thật lớn đã xảy ra giữa hai hành tinh va chạm vào nhau. Các mảnh vỡ bay tung tóe trong vũ trụ, nhiều mảnh vỡ li ti đã bay về hướng Trái Đất.

Cô chỉ mong sao một mảnh vỡ nhỏ nhất bay xuống đây và hướng thẳng vào người vừa nói câu kinh khủng này.

Con mẹ nó, cô chỉ muốn giết chết con người này, vô sĩ, vô sĩ quá đi.

- Mẹ à con không quen người này. Chúng ta vào nhà đi.

Cô khuôn mặt tươi cười giục mẹ vào nhà. Đáp lại khuôn mặt vui vẻ của cô là khuôn mặt mẹ cô đen như đít nồi.

Trong mắt bà đang nhìn con người cười ngọt ngào nhìn ngắm con gái của bà.

Bề ngoài đẹp trai, ăn nói ngọt ngào!

Đây chính là loại người phụ nữ đề phòng nhất. Người đàn ông như thế không đào hoa lãng tử thì cũng là lừa gạt con gái nhà lành.

Vừa rồi cậu ta còn dám kêu con gái bà là bà xã. Chúng nó kết hôn khi nào chứ? Thật to gan mà.

Đã vậy còn mang...

MANG THAI! Con gái bà đang mang thai ư! Cha chả...bà nghiến răng nghiến lợi, tay run run vì tức giận.

Giỏi lắm! CỐ- THỤC- MÃN!

- Mẹ ơi, đừng tin anh ta, anh ta nói bậy đó,...

Thấy sắc mặt mẹ cô càng ngày càng tệ, cô hoảng hốt giải thích.

------------------------------------Ta là giải phân cách a---------------------------

Ông Cố là Thị trưởng đảo Q này nên hằng ngày đều phải khảo sát, phổ biến các kế hoạch cho dân địa phương.

Hôm nay có vụ vận động cùng người dân nên mải mê làm việc đến bây giờ mới có thời gian về nhà.

Nhưng vừa về đến nhà đã nghe những thanh âm chửi bới và tiếng kêu thảm thiết của những người nào đó.

" Con nhỏ này, hôm nay ta phải đánh cho mày một trận."

" Mẹ à, tha cho con. Anh ta nói láo a...Ối, đau quá huhu"

" Nhạc mẫu có gì từ từ nói, cẩn thận vợ con."

" Mày giỏi lắm, lên thành phố A leo lỏng để giờ ăn cơm trước kẻng hả con? Người khác sẽ nghĩ bố mẹ như thế nào, rằng nuôi một đứa con không biết công dung ngôn hạnh là gì? Để cho thiên hạ sỉ vả vào mặt bố mẹ thì mày vui chưa."

" Không có. Aaaaa.....! Mẹ, mẹ nhẹ tay thôi huhu"

" Lỗi là do con, nhạc mẫu cứ đánh con, cô ấy không có lỗi. Cẩn thận đứa bé nga~"

Trong sân nhà, mẹ Cố cầm cây chổi lông gà to tướng đang giận dữ lườm hai người phía trước.

Cố Thục Mãn vì bị đánh đau, chịu không nổi núp sau lưng của Sơ Thiểu Khang.

Anh thì che trở cho cô. Nói gì thì nãy giờ mẹ Cố đánh 10 cái thì 8 cái là vào người anh cả rồi.

" Nói, đứa bé được bao lâu rồi?"

Bà trợn mắt nhìn về phía cô, cục tức vẫn chưa tan hết.

- Hai tháng.

- Không có.

Anh và cô đồng thời lên tiếng.

Con mẹ nó, hai tháng gì chứ! Rõ ràng cô đâu có mang thai, anh nói dối không chớp mắt. Đồ vô sĩ, đê tiện, khốn khiếp.

- Đến nước này mà mày còn nói dối hả con. Ta đánh còn nhẹ tay quá hả?

- Không a~

Cô khóc không ra nước mắt. Bây giờ phải làm gì đây? Làm sao mẹ mới tin cô được chứ.

Anh nhìn cô sợ hãi trốn sau lưng mình. Nhưng ánh mắt mang theo nỗi hận thù căm ghét mỗi lần ngước lên nhìn anh.

Quả thật cây roi của Nhạc mẫu rất đau nha, cứ tình hình này anh bị ăn roi hơn nhiều rồi đấy.

- Mày lại đây, khai hết ra cho ta.

- Không có gì hết, là anh ta nói dối.

Cuộc đối thoại lại không có hồi kết.

Cái chổi lông gà đang chuẩn bị chạm vào người cô lần nữa thì được dừng lại bởi một câu nói.

- Chuyện có phải hay không là sự thật?
Giọng nói trầm trầm vang lên mang theo đầy quyền lực.

Cuối cùng cô cũng có cứu tinh rồi, huhu. Bố à, con yêu bố nhiều lắm.

Cô chạy lại phía bố vừa khóc lóc vừa nói.

- Bố à, bố phải tin tưởng con nha, hức hức.

Bố cô lặng lẽ nhìn cô một cái, sau đó hướng ánh mắt về phía Sơ Thiểu Khang ở đối diện.

- Con là Sơ Thiểu Khang. Hân hạnh ra mắt Nhạc phụ.

Anh lễ phép chào. Hành động đó trong mắt người khác là anh lễ phép, đúng mực, biết tôn trọng người bề trên. Nhưng trong mắt cô chính là giả tạo,hết sức giả tạo a~

Đồ bỉ ổi, vô liêm sĩ!

- Bà đi lấy gia pháp. Hai đứa mau vào đây.

Bố cô bình tĩnh lên tiếng rồi lạnh nhạt bước vào trong.

Thôi xong rồi, đời cô coi như là tiêu tan. Một khi nhắc đến gia pháp nhà họ Cố, tay chân cô lại run lên bần bật.
Tuy nói mẹ là người có quyền lực nhất vì bố rất thương mẹ cô. Nhưng trong trường hợp này, hơn ai hết bố cô là người có quyền lực lớn nhất.

Bố không nổi nóng nhưng mẹ, bố bình tĩnh như không có chuyện gì. Nhưng cô biết đây chính là bình yên trước cơn bão.

Xong rồi, tất cả là tại ai chứ. Cô bực bội thầm chửi Sở Thiểu Khang lần thứ n. Vẫn còn tức, cô dẫm vào chân anh một cái thật đau rồi chạy vào trong.

Để xem, tí nữa anh làm thế nào. Tôi sẽ vạch trần lời nói dối của anh.
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net