Chương 9: Vợ tôi không phải vật phẩm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cơn mưa kéo dài cả đêm tối, sáng nay không khí thật trong lành. Những tia nắng ban mai chiếu rọi khắp nơi.

Hôm nay là lễ Manh Ngư, ngày lễ quan trọng của ngư dân trên đảo.

Khi xưa, người dân trên đảo quan niệm rằng, đảo Q này chính là lưng của một con Thần Ngư to lớn. Chính là một con cá mù không có phương hướng nên trú ngụ tại nơi này, nằm cô lập ngoài biển cả.

Người dân rất sùng bái Thần Ngư nên tổ chức lễ cúng bái.

Mọi người ở đây thường gọi là lễ Manh Ngư.

Điều cần làm trong ngày này là: Đưa gạo nếp và rượu nếp đến đền Thần Ngư để cúng bái. Các hộ gia đình trên đảo làm những món ăn đặc sản của đảo để cúng tế, cầu mong một năm mưa thuận gió hòa. Ban đêm tổ chức thả đèn lồng, chính là làm những chiếc đèn có hình dạng những con cá đặc sắc thả lên trời, mong muốn một cuộc sống tốt đẹp.

Cô rất thích lễ Manh Ngư này, ngày mà cô có thể ăn thỏa thích, được ngắm những con cá đủ màu sắc bay trên bầu trời đêm mê hoặc.

Mới sáng sớm, bố cô là người đại diện làm lễ cúng bái nên đã rời nhà từ lúc gà chưa gáy. Mẹ cô cũng ra chợ mua đồ về chuẩn bị làm lễ.

Chỉ có cô là ngồi ngoài sân phơi nắng như con mèo lười. Mọi người bận bịu cô cũng đâu có rảnh, cô bận ăn quất chứ bộ. Không hiểu sao mấy món chua rất hợp khẩu vị với cô.

À, còn một nhân vật tí nữa là cô quên mất. Sơ Thiểu Khang! Anh ta sáng sớm đã theo Trúc Nghị ra biển bắt cá rồi.

Vì sao anh ta phải bắt cá hả? Nói sao nhỉ!

Chuyện là sáng nay...

--------------------------------------

Sau khi tỉnh dậy thấy mình nằm gọn trong lòng ai đó cô đã phát điên đạp anh một cái vèo, rồi hiên ngang bỏ đi.

Mới sáng bác Tư, hàng xóm cạnh nhà cô đã qua nhà cô chào hỏi, cùng bố cô bàn bạc cho việc làm lễ.

Lễ Manh Ngư đòi hỏi các trai tráng, đàn ông trên đảo phải tự mình đi đánh cá. Nhà nào có người bắt được con cá lớn nhất sẽ được người dân trên đảo hoan nghênh và chào đón.
Nói chung là thứ tiêu khiển bằng việc sỉ diện ấy mà!

Bởi vì bố cô là Thị Trưởng của đảo nên chẳng năm nào nhà cô tham gia trò này cả. Chẳng hiểu sao tin đồn có người ở thành phố về đảo và đang ở nhà cô, tên Trúc Lâm đã kéo một đống thanh niên tới trước cửa nhà cô, đặng rủ người thành phố đi đánh cá.

Lúc Trúc Lâm vừa kéo tóc chọc ghẹo cô vừa cười ha hả thì sắc mặt ai đó đã đen sì.

- Nghe nói có tên mặt trắng ở thành phố mới về đây hôm qua đang ở nhà cậu à?

À, mà nói đến Trúc Lâm thì đây là cậu bạn từ bé đến giờ của cô. Bố cậu ta chính là  bác Tư-bạn thân của bố cô nha. Hai đứa cũng rất thân nhau, tuy gặp nhau là cãi lộn ríu rít như chó với mèo 😂

- Không phải là nghe nói đâu, chính xác là như vậy.

Cô khoan tay nói.

- Hắn đâu rồi, kêu ra đây cho tôi xem.

- Tôi chẳng phải a hoàn của cậu, muốn xem thì tự đi mà xem.

Cô lười nhác dựa lưng vào cửa. Không biết Sở Thiểu Khang luẩn quẩn đi gọi điện cho ai rồi nhỉ. Chắc là tình nhân đi, cơ mà anh ta làm gì mặc anh ta, liên quan gì đến cô chứ!

- Chẳng phải từ trước tới giờ cậu đều làm a hoàn cho tôi sao?

Trúc Lâm giễu cợt nói. Cô trừng mắt thật dữ tợn nhìn cậu.

- Trúc Lâm!

- Ân.

- Hôm nay cậu giỏi lắm.

Cô đằng đằng sát khí đi về phía cậu. Không hiểu sao sống lưng cậu lại lạnh cóng. Mẹ ơi, thật hung dữ.

- Haha, nếu không tôi làm a hoàn cho cậu cũng được, làm suốt đời luôn a~

Vừa nói cậu vừa cười khổ.

- Không cần.

Một giọng nói lạnh băng phát ra từ sao lưng hai người. Anh đằng đằng sát khí đi lại phía cô, bá đạo ôm chặt cô vào lòng như đánh dấu chủ quyền với người trước mặt.

- Vợ tôi có tôi làm a hoàn không cần người ngoài như cậu phải xen vào.

Vừa nói, Sơ Thiểu Khang vừa nhấn mạnh hai từ " vợ tôi" và " người ngoài".

- Lừa ai gì chứ, rõ ràng hai người chưa kết hôn.

Trúc Lâm hầm hừ nhìn Sơ Thiểu Khang, trong lòng sinh ra buồn bực.
Tiểu Mãn và người này là có quan hệ gì chứ.

- Phải, nhưng tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn, lúc đó mời cậu đến dự. Còn nữa...

Anh ngập ngừng, tay đưa lên chỗ bụng cô vuốt ve.

- Nếu không nhanh, Bảo Bảo sẽ không đợi kịp nha.

Cô xấu hổ gạt tay anh ra, mặt hầm hự. Làm gì có chuyện này chứ, tối cô phải nói rõ ràng với bố mẹ cô, phải hủy bỏ đám cưới này. Vả lại cô không muốn đám cưới vì có con trước khi kết hôn đâu. Cô muốn hẹn hò, muốn được cầu hôn nữa kìa...ôi, cuộc đời cô thật thảm!

- Chuyện này là thật à?

Cô giật mình nhìn về phía Trúc Lâm, người vừa nói ra câu lạnh lẽo như băng ấy là câu ta ư! Cậu ta bị làm sao vậy? Thái độ thay đổi thật nhanh chóng, bỗng dưng cô thấy sợ hãi bởi một Trúc Lâm như thế này.

- Cậu và anh ta chuẩn bị kết hôn, hai người còn có cả con nữa?

Trúc Lâm lửa giận bừng bừng tỏa ra khắp người. Cậu và cô là thanh mai trúc mã từ nhỏ, mấy tháng nay cậu đang sắp xếp để chuẩn bị cầu hôn với Cố Thục Mãn thế nhưng một tên mặt trắng chui từ xó xỉnh nào đấy lại nhảy ra cản trở.

Đáng giận hơn là hai người sẽ kết hôn, hai người còn có cả...cả con nữa. Thế như cậu không hề hay biết, đến hôm nay mới đau lòng thay.

- Không a~ Không phải vậy đâu. Chúng tôi sẽ không kết...

Cô đang nói nửa chừng thì bị anh dùng tay chặn miệng lại, không thể phát ra một thanh âm nào. Chết tiệt! Buông tay ra...

- Phụ nữ mang thai đừng ra nắng nhiều, mau vào nhà nghĩ ngơi, để anh đưa bà xã vào nga...

Nói xong, anh bế bổng cô lên theo kểu bế công chúa, rồi thản nhiên cất bước đi vào. Mặc kệ một người có hay không sắc mặt tối đen đang đứng nhìn theo.

Sau 5 phút lâm vào trầm tư duy nghĩ, Trúc Lâm nhận ra một điều. Lúc nãy Cố Thục Mãn nói không có, chỉ là anh ta bịa đặt, mắc gì cậu phải nghe theo mà sầu khổ. Dù hai người chuẩn bị kết hôn đi nữa thì sao chứ, cậu sẽ đến hôn lễ mà cướp cô dâu a. Haha, đúng, phải vậy chứ.

Cười hả hê với suy nghĩ của mình, cậu cao ngạo bước về phía trước hét lớn.

- Có giỏi thì tôi và anh thi bắt cá, ai thắng trong lễ Manh Ngư thì Tiểu Mãn sẽ thuộc về người đó. Anh có dám không?

- Vợ tôi không phải vật phẩm.

Tiếng anh trầm lắng từ bên trong vọng ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net