Chap 2 a ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi được phân công chấm điểm bài tập tiếng Nhật,vì thầy có việc bận. Bàn làm việc của thầy thật bừa bộn,tôi loay hoay xếp lại đống giấy cho thầy.Bỗng một tệp giấy rơi từ trong góc ra,...tôi lúi húi nhặt lên phủi nhẹ vài cái,tôi chợt " À " lên một tiếng :
- Thì ra đây là danh sách số điện thoại liên lạc các học sinh trong lớp. "
Người đứng đầu danh sách không ai khác chính là cậu ấy - Len kagamine. Điều đó là đương nhiên vì cậu ấy có thành tích cao nhất lớp. Số điện thoại của cậu ấy thật dễ nhớ. Tôi ghi vội số điện thoại của cậu ấy vào giấy. Đó là bí mật mà tôi không thể nào tiết lộ với ai...
Tôi bất giác nhìn lên đồng hồ,đồng hồ đã điểm 9 giờ tối, cũng là lúc tôi chấm xong bài tiếng Nhật của các bạn. Tôi thu dọn sách vở chuẩn bị về. Trên chuyến tầu điện chớm cuối,tôi ngồi lặng lẽ ở một góc và mở chiếc giấy ghi số điện thoại của cậu ấy.Tôi phân vân không biết có nên nhắn tin cho cậu ấy thử hay không??Thường ngày tôi vẫn thấy cậu ấy nghe nhạc bằng chiếc headphone trong rất cool, không biết cậu ấy thích ca sĩ nào nhỉ? Không biết cậu ấy thích thể loại nhạc gì nhỉ !?


Tôi nhắn tin vào số máy ấy,dù sao cậu ấy cũng không biết là ai đâu,phải không?
To : Len
-Chào! Tôi muốn hỏi cậu thích ca sĩ gì? Mình thì thích nhạc của Daniel Powter lắm,cậu có muốn nghe vài bài không...
Gửi được rồi! Hồi hộp quá
- Mình cũng thích anh ta, nhưng nghe nhạc của 1D nhiều hơn. Mà cậu là ai vậy?
- Một người bạn,sẽ sớm gặp mình thôi.
Tôi ôm chặt điện thoại - những dòng tin nhắn này đúng là cần được trưng bày trong bảo tàng lịch sử mà ~ Tôi hạnh phúc quá đi a ~
************************************************

Sáng mồng 5 tết,mẹ dẫn tôi vào nhà người bạn c3 của mẹ.Cô ấy có một nét đẹp thật là quen thuộc,như đã gặp ở một nơi tuyệt vời nào đó... Cô ấy mở lời:
- con thật là giống mẹ*cười*,con đang học ở đâu,thành tích thế nào?
- Việc học cũng được ạ,cong đứng hạng 6. Con hiện đang học thêm ở trường tiếng nhật X
- Trường X à? Con trai cô cũng học ở đó,nó tên là Len,Len Kagamine, con biết nó chứ? Từ giờ hãy giúp đỡ nhau nha *mỉm*
- Con hiểu rồi ạ
.
.
. Câu nói của cô ấy tràn ngập trong tâm trí tôi,ngay cả khi ngủ
Sao mà không biết được hả? Biết quá rõ nữa là đằng khác,cậu ấy đã ăn sâu vào tim tôi rồi. Đó là động lực của tôi mỗi khi đến trường, là người đồng hành suốt thanh xuân của mình


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net