35.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầm nửa tháng sau...

Mùa xuân đã thực sự về tới thành phố Vocaloid. Tiết trời đã ấm lên trông thấy. Cái nắng vàng nhạt phủ khắp nơi, làm cho tất thảy đều vui vẻ và nhộn nhịp. Nhưng sắc xuân cũng chẳng thể làm một số người bớt đi tâm trạng tiêu cực trong lòng.

Hơn hai tuần nay chẳng có chuyện gì bất thường xảy ra với Miku. Nhưng hai tuần là đủ - hay có thể nói là một khoảng thời gian quá dài - để những thông tin mới được tiếp nhận ngày nào ám ảnh một con người. Nhất là khi người ta luôn suy nghĩ, luôn tự nhắc nhở mình về chúng - giống như cách Miku đã làm. "Có những người có nhiều bộ mặt. Không phải ai tỏ ra tốt đẹp cũng đều thực sự vô hại, và hơn nữa, chưa chắc những kẻ xấu xa đã bộc lộ hết cái nguy hiểm bên trong họ ra..." Như những phản xạ tự nhiên, cô dè chừng Rin và Len. Hai chị em chẳng có hành động nào đáng nghi, thế nhưng, thái độ bề ngoài của họ cũng có vẻ gì đó ghen ghét với cô, nhất là từ sau tin đồn thực phẩm bẩn. Ấy thế nhưng tất cả đều vẫn chỉ là suy nghĩ riêng của mình Miku thôi; chẳng có bằng chứng rõ ràng nào cho thấy Rin và Len không tốt. Chỉ có một hồn ma khẳng định điều ấy - nhưng hồn ma là thứ mà trước kia Miku chẳng hề tin rằng có tồn tại. Là do Rin và Len quá khôn khéo hay do họ thực sự vô tội và Miku càng ngày càng đa nghi?

Dù sao thì việc Miku không còn được chắc chắn về những gì xung quanh mình như trước là hoàn toàn có thật. Ma... Cô ngày càng muốn tin rằng chúng tồn tại, cho dù lí trí cô có đủ tỉnh táo để nhắc nhở cô về niềm tin trước giờ của chính mình. Nói cách khác, cô bị ép phải tin rằng vong hồn là có thật, phải tin vào những sức mạnh siêu nhiên. Nhưng những gì ép buộc lại thường không bền vững. Cảm giác của Miku bây giờ chỉ là mông lung, không biết có nên tin hay không...

Bao lâu nay, dường như mọi người, mọi vật xung quanh cho dù là nhỏ nhất đều làm Miku nhớ tới Kaito... Những giờ phút chen lấn trên toa tàu điện chật chội, cô cũng nhớ tới những lúc cậu nhường cô chỗ ngồi duy nhất còn sót lại. Chùm chìa khoá lớp mà Kaito đã giữ bên mình mấy tháng ngắn ngủi cuối đời có thể coi như là kỉ vật cuối cùng của Kaito để lại cho Miku. Kỉ vật cuối cùng làm người ta buồn bã nhớ về người xưa, tất nhiên rồi, cho dù nghĩ đến mà sầu. Trong lớp học, hàng ngày, đi qua chiếc bàn trống duy nhất, chiếc bàn đã từng thuộc về cậu, cô cũng hồi tưởng lại những lúc xung quanh cái bàn ấy không có lấy một bóng người - đơn giản và nghiệt ngã thay, chỉ vì cả lớp tẩy chay Kaito. Cả những chiếc ghế không cùng kiểu với những chiếc khác trong lớp - vì chúng là cơ sở vật chất được lấy bổ sung từ kho nhà trường - cũng làm cô nhớ đến cái lần họ giận nhau, nhưng vẫn ở bên giúp đỡ nhau... Những cành cây mỏng manh kín đặc hoa giấy bò trên giàn như những sợi chỉ xâu lại mọi kí ức từ ngày họ trở thành bạn thân tới lúc cậu ra đi - tất cả đều dưới giàn hoa giấy đó...

Bao nhiêu lâu nay, cuối cùng Miku cũng nhận ra, cảm xúc của cô không phải cảm giác nhớ thương một người bạn thân bình thường. Đó là cảm giác nhớ nhung mãnh liệt mà có thể làm cho một người mỉm cười nhìn vào vô định, quên hết sự đời, và cũng có thể làm chính người ấy lệ tràn khoé mi lúc nào không hay... Đó là thầm thương trộm nhớ theo kiểu của người đang yêu. Cảm xúc ấy, cô có được từ bao giờ vậy? Miku không biết. Miku tự thấy mình nực cười làm sao, và cũng đau khổ làm sao! Lần đầu tiên biết cảm giác thích, cảm giác yêu là gì, nhưng cảm xúc ấy lại lỡ dành cho một người đã nằm sâu dưới sáu tấc đất!

____________

Cũng lúc ấy, ở phía cuối lớp, Len lân la hỏi chuyện chị:

- Này Rin. Em thấy dạo này Rin cứ... thất thường sao sao ấy. Lúc Rin đồng ý học ma thuật cùng em, em chẳng thấy Rin khó chịu chút nào. Nhưng mấy hôm bắt đầu học, Rin lại chểnh mảng cứ như muốn bỏ ấy, chỉ cắm đầu vào học bài trên lớp. Rồi mấy hôm sau Rin lại hứng khởi học phép thuật như chưa có chuyện gì xảy ra! Như thế là thế nào?

- Đây để chị nói, khổ lắm. Biết tại sao chị học ma thuật không? - Rin quay ra, khẽ thở dài. Chính cô cũng nhận thấy sự thay đổi như chong chóng của chính mình, nhưng đối với cô, điều đó không hề khó hiểu.

- Em học thì Rin cũng học thôi chứ gì? Nghĩ gì mà Rin lại chịu thua kém em??

- Giời ạ! Đua với ai thì đua, chứ chị không rảnh để đua nhau với Len! - Rin chặn họng Len ngay, rồi nói nhỏ vào tai cậu để tránh bị những người ngồi xung quanh nghe thấy - Ý định ban đầu của chị là dùng ma thuật để hại Miku...

- Rin điên à?! - Len giãy nảy lên - Nhớ lời thề thứ mười bốn không? Không-được-làm-hại-ai!

Rin đã bình tĩnh lại:

- Thì chị cũng biết thế. Thế nên đọc xong mấy lời thề, chị cũng chả thiết tha gì việc học ma thuật nữa. Thế nên Len mới thấy chị chán nản mấy buổi đầu. Tình hình như thế, chị còn định bỏ học cơ, cho đến khi chị nhận ra một điều không đúng lắm...

- Có cái gì không đúng? - Len vừa tò mò vừa bực dọc.

- Nhớ bố nói gì không? Phần lớn kinh tế nhà mình là do bố đóng góp, công việc của mẹ chỉ là bình phong. Tức là mục đích chính của bố khi làm nghề này là kiếm tiền nuôi gia đình! Nhưng nhớ lời thề thứ mười ba không?

- À đúng rồi! Không được dùng ma thuật với mục đích kiếm tiền! Thế tức là... Bố đã vi phạm một lời thề trong một khoảng thời gian rất dài... - Len trầm trồ.

- Đúng thế. Nhưng Len thấy không, bố vẫn chưa phải gánh chịu hậu quả gì hết! Vì thế nên, chị nghĩ là, mười bốn lời thề này thực ra chỉ là mười bốn điều luật tổ tiên đặt ra để giữ cái nghề này đúng bản chất của nó mà thôi. Nhưng... Luật được tạo ra để phá. Thế nên là... - Rin chạm mấy đầu ngón tay vào nhau, cười cười.

- Thế còn cái lời thề thứ mười lăm? Chẳng phải hai chị em mình "đồng thuận, nhất trí cao" rồi hay sao? Rin biết em cũng muốn hại Miku mà, nhưng nhỡ đâu có bất trắc gì, mẹ vẫn là người khổ nhất... - Len trầm giọng, cụp mắt xuống.

- Không! Chị làm như thế đâu phải chỉ vì hai đứa mình? Chị làm vậy một phần cũng là để mẹ không còn phải đặt nặng chuyện con mình thua con người khác. - Rồi Rin cũng buồn bã theo; nhắc đến mẹ cô, cô vui làm sao nổi - Chị biết. Chị biết chứ. Để khẳng định mình trong lòng mẹ, cách tốt nhất vẫn là tự chứng tỏ năng lực học tập của mình. Nhưng Len xem đấy; cố gắng của chị bao nhiêu năm nay cũng có đem lại được gì đâu? Mà tình hình còn tệ hơn thì có. Miku xuất hiện, và ngay lập tức trở thành nữ thần trong mắt mẹ. Bây giờ có cố gắng theo cách cũ thì cũng có được gì? Tất cả những gì chị muốn làm chỉ là đi đường tắt mà thôi. Phá bỏ cái hình ảnh hoàn hảo của Miku trong mắt mẹ; khi ấy, mẹ không còn hình mẫu nào để đem chúng ta ra so sánh, và nếu ta may mắn thì mẹ sẽ nhận ra con của mẹ tuyệt vời đến chừng nào! Tất nhiên, đường tắt không phải lúc nào cũng là con đường dễ dàng, nhưng kết quả của nó... - Rin dừng lại, nuốt nước bọt nghẹn ngào - Chị thấy xứng đáng lắm.

- Được rồi, cứ coi như Rin nói đúng đi... Nhưng này! Chúng ta cũng đã thử nhắm đến Miku vài lần, nhưng luôn thất bại, Rin có biết tại sao không? Rin có chắc là cứ làm theo cách ấy, ta sẽ thành công không? - Len đầy trăn trở vặn lại Rin.

- Thứ nhất, tại nó quá may mắn. Cái này chúng ta không có cách nào can thiệp. Nhưng nếu cuộc đời chia cho chúng ta những quân bài xấu, ta phải trở thành những người chơi giỏi. - Rin mím môi lại, ánh mắt cô tràn đầy quyết tâm - Qua vụ "bê bối táo có giòi" kia, Len đã làm chị nhận ra một điều: Cướp lấy chức danh của nó để làm bằng chứng chứng tỏ mình với mẹ như trước kia chị làm là không ổn. Cái mà nó có, và có nhiều nhất, chính là danh tiếng. Chị mới chỉ nhắm đến cái chức vụ, là cái ngọn, mà quên đi cái gốc là phẩm chất và danh dự của nó. Ta phải khiến cho nó hổ thẹn, nhục nhã trong mắt tất cả mọi người như cái cách Len làm với cả hai bố con nhà nó; có như thế thì hình tượng của nó mới bị phá huỷ, nó mới không còn là "con nhà người ta" mà phụ huynh nào cũng ngưỡng mộ. Thiên thần cũng có thể sa ngã, đúng không?

- Nhưng Rin này! Con nhà người ta, không có đứa này thì sẽ có đứa khác mà thôi. Đối với các bố các mẹ, con ai chả là "con nhà người ta", trừ chính con mình... - Thốt ra những lời ấy, Len cảm thấy như có một thứ sức nặng khủng khiếp đè nén lên thể xác và tâm hồn cậu.

Rin ngẫm nghĩ một chút, nhưng rồi cũng trả lời:

- Len nghĩ xem! Dù ta ghét nó, nhưng ta vẫn phải công nhận là nó giỏi, không tài nào khác được. Đã học trong trường này rồi thì không ai kém, nhưng cũng đâu có ai toàn diện được như nó? Tưởng tượng đi, nếu như có một ngày, cái tượng đài hoàn hảo ấy bỗng nhiên sụp đổ ngay trước mắt mẹ, mẹ sẽ thấy thế nào? Sững sờ, tất nhiên rồi. Và đến những đứa nổi tiếng ngoan hiền như Miku mà còn bị chứng minh là đồ không ra gì, vậy thì sau đó mẹ có dễ dàng tin vào những gì mà những đứa khác thể hiện ra qua vẻ bề ngoài hay không? Nhưng dù sao thì nó cũng là con người ta, đâu phải con mẹ, nên mẹ cũng đâu thể nào phiền muộn quá. Đến khi cái hình tượng ấy sụp đổ, ta thực sự bắt đầu làm con ngoan cũng chưa muộn...

Hai người nói chuyện mãi, chẳng để ý chuông vào tiết đã reo từ bao giờ. Miku hô cả lớp đứng dậy chào cô Meiko. Cả lớp vừa ngồi xuống, cô hiệu trưởng Lily đã bước vào trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người. Vừa bước vào lớp, cô đã cất tiếng nói làm cả lớp thấp thỏm:

- Ô hay! Các anh các chị bao nhiêu tuổi rồi mà thấy người lớn không chào hả?

Miku vội run rẩy hô cả lớp đứng dậy một lần nữa. Nhưng cô không muốn nhìn thẳng mặt Lily. Cô tuy căm ghét bà ta vì chính bà đã che giấu sự thật về ngôi trường khỏi báo chí suốt những ngày tháng qua, nhưng một học trò lớp mười bình thường như cô cũng không thể không sợ hãi trước thế lực to lớn ấy.

- Ngồi xuống! - Hiệu trưởng Lily ra lệnh. Cả lớp 10C răm rắp nghe theo.

Quả thật, ngoại hình của Lily có cái gì đó làm người ta e dè. Cô đã trên bốn mươi tuổi, nhưng mái tóc dài vàng óng tạo kiểu cẩn thận làm cô trông trẻ tuổi hơn thế nhiều. Bộ vest đen ôm sát lấy người, làm lộ ra vòng một khá đồ sộ. Cô lúc nào cũng trang điểm đậm, cổ luôn đeo một chuỗi ngọc lớn, mang theo túi xách hàng hiệu và trên người luôn sực nức mùi nước hoa, như để khoe khéo cái giàu có của mình khi là hiệu trưởng một trường điểm, khác hẳn với bao giáo viên lương bổng bèo bọt dưới quyền cô.

Meiko ngoài mặt cũng phải tỏ ra sợ Lily một phép:

- Cô hiệu trưởng... đến đây có việc gì vậy ạ?

- Tôi chỉ muốn dặn riêng các anh các chị đây mấy điều. Như thông báo tôi gửi về các lớp giờ sinh hoạt đầu tuần, cuối tuần này sẽ có thanh tra của Sở Giáo dục thành phố xuống trường ta. - rồi cô nhấn mạnh - Tôi không muốn các anh các chị gây ra thêm rắc rối nào cho cái trường này nữa. Ngày thứ bảy tuần này các anh các chị làm cái gì lung tung trong trường để bị phê bình thì liệu hồn với tôi. Một mình anh gây ra đủ lộn xộn cho cái trường này rồi đấy.

Lily vừa nói câu cuối ấy vừa nheo mắt nhìn chằm chằm một chỗ ngồi trống trong lớp. Bàn thứ hai, dãy thứ hai.

Miku thấy ánh mắt ấy mà càng tức giận thay cho người cô yêu. Một học sinh đã mất vì chính những tệ nạn trong nhà trường mà Lily không thể xử lý và chỉ có thể lấp liếm trước bàn dân thiên hạ, bây giờ bà ta chỉ coi cậu chẳng là gì hơn ngoài một mối phiền phức khác ư? Thật đau lòng.

Trước khi Lily bước ra khỏi cửa lớp, bà còn quay lại nhắc nhở lớp 10C một câu:

- Các anh các chị nhớ cho kĩ đấy.

- Chào cô... - Cô Meiko nhỏ nhẹ.

Cả lớp chìm trong lo lắng từ lúc ấy đến tận cuối buổi học...

Cuối giờ, Rin và Len ra về, thấy mọi người bàn tán chuyện thanh tra...

- Này! Lớp 10C bị cô hiệu trưởng xuống tận lớp dặn dò riêng à? Tao thấy Teto bảo thế. - một cô bé lớp khác tò mò hỏi.

- Rõ ràng là 10C bị cô ghét mà. Tại lớp nó lắm chuyện chứ sao. Mày có thấy cái lớp nào mà học sinh đua đòi ăn chơi, cán bộ lớp thì bê bối, đổi xoành xoạch, rồi còn tự tử làm màu, rồi có một đứa suốt ngày bị vu oan một cách khó hiểu như 10C không?

- Lại là Teto. Nó đúng là chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả. - Gumi chán nản.

Nhưng Rin thì lại hỏi Len một câu không mấy liên quan:

- Còn giận Miku chứ? Muốn hại nó không?

- Em chả muốn quá ấy chứ!

- Thế có sẵn sàng dùng phép thuật để làm nó khốn đốn không? Có sự trợ giúp của ma thuật, mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều... - Rin mỉm cười nham hiểm.

- Nghe hay đấy Rin. Học hành bao nhiêu lâu rồi, mà mãi em vẫn chưa có dịp thể hiện... Học mà không biết ứng dụng thì học để làm gì cơ chứ? - Len ngao ngán - Nhưng em nghĩ vẫn nên cẩn thận thì hơn. Bố bảo, ma thuật là...

- Ma thuật là con dao hai lưỡi chứ gì? Giời ơi, nghe nhàm tai quá rồi. - Rin gạt đi. - Làm cẩn thận, kín đáo, không ai biết thì việc gì phải lo, đúng không? Bao nhiêu lần bọn mình làm như thế rồi, cũng có sao đâu?

- Thôi được rồi. Thế nhưng Rin định làm gì?

- Hôm thứ bảy... Lúc thanh tra đến lớp mình... - Rin kéo Len ra chỗ vắng người hơn, thì thầm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net