Phần 20: Lá Thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm ấy lại là một ngày nhàn hạ, trong một căn phòng nhỏ ở một nơi thân quen hôm nay bỗng im lặng lạ thường. Ghé mắt vào xem thì bên trong là một đám người đang hai chân xếp bằng ngồi dưới sàn và...đánh bài. Một khung cảnh rất ư là hài hước khi vẻ mặt của cả đám ai cũng sợ hãi cả.
Phải chăng các bạn đang thắc mắc về sự việc này ? Sao đánh bài mà lại im lặng thế kia ? Mọi người đang sợ điều gì thế ? Giải đáp đó chính là từ đằng xa xa có một bóng người đang nằm yên ngủ, một bóng dáng dịu dàng mà rất hiếm khi ta có thể nhìn thấy. Bóng người tuy to lớn nhưng lúc này lại trông hiền dịu vô cùng và chủ nhân của chiếc bóng quyền lực ấy không ai khác chính là Đội Trưởng Kaito. Sau nhiều ngày liên tiếp phải vùi đầu vào đống giấy tờ với những dòng chữ ngoằn ngoèo hẳn là anh chàng đã rất mệt mỏi, anh nằm yên như thể không còn tí sức lực nào. Vậy tại sao mọi người lại sợ hãi một người gần như không còn sức chống cự...? Vì chắc chắn một điều mà ai cũng biết rằng hiện tại thì đó là một "Kaito Mệt Mỏi và Hiền Dịu" nhưng một khi anh đã tỉnh giấc nhất là khi bị chọc cho tỉnh thì từ "Kaito Mệt Mỏi và Hiền Dịu" ấy sẽ biến hình thành một "Kaito Ác Quỷ và Không Còn Tính Người " !
Sau bao năm "gắn bó" cùng những "kỉ niệm đẹp" mà đội trưởng Kaito đã "tặng" cho cấp dưới của mình, quả thật là rất khó để có thể không vâng lời anh. Và đúng như vậy, cả bọn ai cũng rất ngoan !

Đến lượt của mình, một chàng trai tay thì run như cầy sấy, miệng thì lập cà lập cập, mồ hôi đổ như thác nước nhưng vẫn rất cố gắng. Cầm trên tay một lá bài, anh giơ lên thật cao rồi đánh xuống tuy nhiên ngộ nghĩnh là ở chỗ khi lá bài gần chạm đất thì anh lại điều chỉnh lại tốc độ và cả động tác của mình khiến cho lá bài chạm đất không hề gây ra tiếng động mà trông anh thì lại rất ư là ngầu ! Làm xong anh chàng thở phào nhẹ nhõm, anh vuốt tóc ra đằng sau và làm bộ mặt kiêu ngạo, cả bọn nhìn anh đánh mà ai cũng ngưỡng mộ vô cùng, muốn vỗ tay nhưng lại không ai dám.

"Đ-Á-N-H-H-A-Y-L-Ắ-M-!!" Một chàng trai nọ cố gắng dùng khẩu hiệu để khen ngợi chàng trai vừa rồi. Cả bọn thấy thế cũng hiểu ý rồi dùng ký hiệu bằng tay, chân,...và các bộ phận khác để khen ngợi chàng trai ấy. Nhìn chung thì rất ư là...loạn và ngộ nghĩnh.
Tiếp đến là màn được mong chờ nhất, đến lượt đánh của Miku - cô nàng dễ thương nhưng cũng không kém phần "chuyên nghiệp". Cầm trên hai tay những cây bài, cô cười gian, tay phải bỗng giơ lên để sửa lại vị trí của kính...mặc dù cô không đeo kính, ánh mắt cô bỗng trở nên sắc sảo vô cùng. Cũng giống như chàng trai trước, Miku rút ra một lá bài, giơ lên thật cao, tuy nhiên cô thậm chí còn chuyên nghiệp hơn chàng trai lúc trước. Bỗng bất thình lình Miku đứng thẳng lên, cô muốn giơ lá bài cao hơn nữa, hơn nữa. Trước vẻ mặt hoang mang đầy nghiêm trọng của mọi người, giây phút quyết định đã đến, Miku buông tay, để cho lá bài rơi tự do. Lá bài rơi xuống, kèm theo đó là vẻ mặt tái mét của cả bọn xung quanh.

"Sao cô ấy lại làm như thế ?! Nó sẽ phát ra tiếng động mất!"

"Một tiếng động rất lớn!"

"Thôi xong rồi..."

Các chàng trai há hốc miệng mồm không nói nên lời đành giấu những suy nghĩ ấy trong lòng.

Và rồi...

*...*
Lá bài chạm đất mà không hề gây ra bất kì một âm thanh nào. Mọi người xung quanh tròn xoe mắt ngạc nhiên không biết làm cách nào mà Miku có thể làm được như thế tuy nhiên mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó. Sau một tràng cảm xúc hỗn độn từ hoang mang, sợ hãi cho đến ngạc nhiên thì cuối cùng đó chính là...SỐC!
Miku vừa đánh xuống một con bài rất lớn, đủ lớn để xay chuyển tình thế về phía mình. Từ phía trên cao Miku ngước xuống nhìn, cười thật gian và nháy nhẹ một bên chân mày ý như muốn nói "Các cậu đánh tiếp đi nào!". Tuy nhiên nghĩ bằng đầu gối cũng biết những người còn lại không ai ăn nổi lá bài đó của Miku, họ ngậm ngùi bỏ lượt. Miku cũng thừa thắng xông lên, cô nàng liên tục ra những nước bài kinh hoàng, có thể nói là dường như cả bọn không thể đánh thêm bất cứ lượt nào nữa. Và cứ như thế...Miku từ trên cao thả hàng loạt những lá bài xuống, "Cơn mưa bài" tuôn rơi cũng như những giọt nước mắt của những người đang cắn răng chịu thua ở dưới vậy...
Đánh xong ván bài, Miku về nhất một cách dễ dàng, cô nàng đứng thẳng lưng, hai tay khoanh lại, đứng chờ sự khen ngợi với vẻ đáng yêu vô cùng. Cả bọn thấy thế cũng hùa theo, ai nấy cũng đều lại nịnh và...bắn tim tung tóe (Trong im lặng).

Vui vẻ chẳng được bao lâu, bỗng lát sau..

*Rầm* *Cọt Kẹtttt*

Bỗng từ đằng sau một chàng trai mở cánh cửa thật mạnh bước vào. Cả bọn ai cũng giật mình hồn phách bay tứ tung.

"Bộ cậu không mở cửa nhẹ tay được hả ? Đồ ngốc !" Một chàng trai nọ hốt hoảng cố gắng nhỏ giọng hỏi.

"Gì chứ! Tại cánh cửa cũ quá thôi!"

"Cũ cái đầu cậu! Chúng tôi mở hàng ngày mà có sao đâu!"

"Cậu là muốn gây sự đấy à ? Hả ?!"

Nắm lấy cổ áo của nhau, hai chàng trai bắt đầu cãi vã mà quên mất một điều rằng...

"CÓ...CHUYỆN..GÌ ĐẤY ?!"

Từ phía đằng xa xa, bóng dáng một người con trai đang lòm còm ngồi dậy, ánh mắt như tóe ra thứ ánh sáng kì lạ có màu đỏ..thật là khó hiểu khi con người có thể phát ra thứ ánh sáng như thế. Hẳn là ấy giờ đây đã không còn là con người nữa rồi...
Chàng trai báo tin ngay lập tức bị làm cho sợ hãi tột độ khi nhìn thấy Kaito.

"Thưa..! Tr-Trưởng Khu Gakupo muốn gặp Miku và Đội Trưởng Kaito ạ !"

Nghe xong, bằng dáng vẻ loạng choạng mệt mỏi, Kaito cố gắng đứng dậy.

"Thưa đã hết ! T-Tôi xin phép đi trước!!!" Cậu chạy vút đi ngay khi vừa ngắt câu.

Kaito chầm chậm tiến đến chàng trai cãi vã lúc nãy, không cần nói cũng biết cậu ta sợ đến cỡ nào.

"Đ-Đội Trưởng Kaito! Tôi không cố ý làm anh thức giấc đâu! Là do tên lúc nãy ồn ào quá thôi !"

Kaito ngày càng tiến gần hơn mặc kệ lời thanh minh của chàng trai, gần hơn, gần hơn và...ngạc nhiên là bỗng nhiên Kaito đẩy chàng trai ấy ra, đơn giản là vì cậu ấy đang đứng chắn ở cửa và anh đi ra khỏi căn phòng mà không hề có một lời trách mắng nào.

"Đi nhanh thôi Miku !" Tất nhiên là Kaito cũng không quên mang theo Miku đúng như yêu cầu của cấp trên.

"V- Vâng!"

Hai người đi mất, bỏ lại phía sau mọi người âm thầm gửi lời cảm ơn đến chúa và...cầu nguyện cho Gakupo...

Đến nơi làm việc của Gakupo, Kaito mở cánh cửa vào và đập ngay vào mặt cậu đó chính là khuôn mặt hớn hở của cấp trên. Gakupo không hiểu vì lý do gì lại vui tươi đến thế, anh lịch sự hỏi han:

- Ồ ! Kaito và Miku-chan đến rồi à !
Và tất nhiên kèm theo đó là một nụ cười thật tươi.

Đầu óc của Kaito vốn khi mới thức dậy đã không được minh mẫn, nay trông thấy nụ cười của Gakupo còn tệ hơn. Cậu đáp lời chào của Gakupo bằng một giọng như vẻ phàn nàn :

- Thế anh gọi tôi và Miku đến có việc gì không ?

- *E hèm* Ừ thì..tôi có nhiệm vụ cho hai người. -Gakupo đưa tay lên miệng ho làm bộ nghiêm túc.

- Nhiệm vụ ?

- Đúng vậy, nhiệm vụ lần này đơn giản thôi. Kaito, cậu chỉ cần cùng với Miku đi tuần một vòng ở thị trấn phía dưới là được.

- Tại sao lại là tôi và Miku ?
Một câu hỏi từ Kaito đến Gakupo, có vẻ câu hỏi này mang tính quyết định cho nhiệm vụ lần này. Gakupo ngay lập tức giật mình rồi tiến gần đến bên Kaito, đặt hai tay lên vai cậu ấy thì thầm :

- À thì, tôi có một chút việc cần nhờ cậu. -Ánh mắt Gakupo nhìn thẳng vào Kaito như bộc lộ sự tin tưởng của mình với cậu.

- Nhờ ư ? -Gân cổ đã nổi đầy lên nhưng Kaito vẫn cố kiềm nén để hỏi.

- Ừm...Cái này...tôi muốn cậu chuyển bức thư này đến một người. -Gakupo móc từ đâu ra một bức thư, đỏ mặt ngượng ngùng đưa cho Kaito. -Cậu có biết không, tôi đã dành hẳn mấy ngày liền để viết bức thư này đấy, nó chứa đầy những cảm xúc chân thành của tôi. Chỉ có cậu mới giúp tôi được thôi Kaito-chan yêu dấu àaaaaaaaaaaaa!

Không biết bằng cách nào và vì sao nhưng hai hàng lông mi của Gakupo bỗng dài ra, đôi mắt thì long lanh lấp lánh, bộ dáng ỏng ẻo như thiếu nữ nhìn Kaito. Miku đứng từ sau nhìn thấy mà không thể không nổi da gà.
Về phía của Kaito, gân của cậu nổi đầy khắp cả người, cậu giờ hệt như núi lửa sắp phun trào vậy, cố gắng cậu nói :

- "Dành hẳn mấy ngày liền" ? Ra là vậy..ra là vậy ! Mấy ngày nay bao nhiêu giấy tờ anh không thèm giải quyết mà ném sang cho tôi ra là để viết bức thư này. Tôi còn thắc mắc không biết anh bận việc gì quan trọng, ra là như vậy. Anh giỏi lắm!
Kaito vừa nói vừa tiến gần về phía Gakupo với khuôn mặt đầy sát khí. Gakupo thấy thế liền sợ hãi mà lùi lại, hai tay đặt ra phía trước mặt cố làm hạ hỏa Kaito :

- K-Kaito à, này có gì thì ..bình tĩnh..Ê! Sao gần thế?! Ê đứng ở đó! Đừng có tiến gần nữa ! Cậu sao thế ?!
Và khi đã lùi đụng đến cả tường, không còn đường để lùi nữa. Miku đứng nhìn mà chỉ biết nhắm mắt xót xa khi tiếng kêu ấy vang lên :

-(AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA)*n

________________________________________________________

{Góc nói nhảm}

À thì, các bạn biết rồi đấy @v@. Mình bí quá nên mấy tháng nay không ra phần nào mới hết, không biết giờ còn bạn nào nhớ đến truyện nữa không TvT. Ngồi nghĩ nát óc rốt cuộc là thành quả như trên...
Mình đang dần mất đi hứng thú các bạn ạ TvT Lâu lâu còn định drop bộ này cơ...mà không dám ^^!

Thôi thì chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ! Bạn nào có ý kiến thì cứ comment nha, mình rất đón chào những cmt đóng góp ý kiến của các bạn. Còn bạn nào muốn giúp mình xây dựng bộ truyện này thì các bạn có thể kết bạn FB với mình và nhắn tin với mình để giúp một tay ^^!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net