7Chương 6: Thỉnh cầu, lên cấp và sự thật đằng sau cửu sổ trạng thái của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mình quên béng mất là chương 5 chưa đăng hết nên mình đăng lại phần cuối của nó nè.Với lại mình khá bị nhiều bạn nói về việc dấu câu ẩu, nên mình sẽ rất vui nếu bạn nào có hứng thú với bộ truyện của mình và Edit cho nó.

 ------------

 { Em 11 tuổi.} 

 {...}

 {...}

 Chẳng lẽ câu chuyện của bọn tôi cứ như vậy mà kết thúc. Nói gì đi chứ, lẽ nào em không có gì để nói với anh như kiểu, tại sao anh lại cứu em hay anh cứu em có mục đích gì sao? Chẳng lẽ em không có chút nghi vấn nào sao.

 { Ano...} 

 Đây rồi, mạnh mẽ nên em, để anh xem em sẽ nói gì nào, nhanh lên em, anh đang đợi đây.{...}Và thế là em ấy chẳng nói thêm gì luôn. Vậy thì tôi sẽ nói vậy. 

 { Em có điều gì muốn nói với anh sao?}{ Vâng...nhưng...}{ Không sao cứ nói cho anh.}{ Vâng, em có một thỉnh cầu.} 

 { Thỉnh cầu!?} 

 Đến đây em ấy có vẻ ngấp ngứ một hồi lâu rồi mới bắt đầu mở miệng. 

 { Vâng, nếu anh có thể làm ơn hãy giúp em.} 

 { Giúp em!? Anh rất sẵn lòng nếu như khả năng anh cho phép điều đó.}

 Đúng vậy, về cơ bản tôi sẽ chỉ có thể nói nếu tôi có thể làm được chứ tôi không định nói mấy câu ngầu như kiểu: " Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ làm được." Hay điều gì đó tương tự như thế nó EZ (easy) lắm mà chưa nghe nó là gì.

 { Làm ơn hãy cứu lấy những người bạn của em.}--------------------------(bắt đầu chương 6){ Làm ơn hãy cứu lấy những người bạn của em.} 

 Đến đây tôi giật mình thốt lên.

 { Những người bạn của em bị làm sao!?} 

 { Họ bị bắt cóc và một số người bạn của em cũng ở trong đó.} 

 { Em có thể kể chi tiết được không?}

 { Vâng, em cùng một số người bạn của mình đã bị bắt cóc và đưa đến một nơi rất tối tăm. Bọn em thỉnh thoảng bị ép phải ra ngoài làm để đào bới một cái gì đó. Lúc đó, em nhận ra không chỉ có bọn em mà còn nhiều người khác cũng bị như vậy.} 

 Đến đây thì cậu đã đôi chút hiểu được tình hình, Yakumo gật gù. Cậu bé tiếp tục. 

 { Hầu hết những người bị bắt và khổ sai đều tầm tuổi của em.

 Số lượng những người bị bắt bắt đầu tăng lên theo thời gian. Còn những người không thể làm việc được nữa thì sẽ bán đi và trở thành những nô lệ. Cũng có rất nhiều người đã chạy trốn nhưng đa số họ đều bị bắt lại và tra tấn rất dã man. Còn em thì cũng may mắn gặp được anh.}Là thế huh. Chỉ là...

{ Xin lỗi nhưng anh không thể làm được.}

Zeo hoàn toàn sốc khi nghe cậu nói vậy.

{ Những không phải anh có thể kêu gọi cả một đội quân sao?}

Sự thật đúng là cậu có thể gọi ra cả một đội quân kể cả là bao nhiêu người vấn đề nằm ở chỗ.

{ Xin lỗi nhưng tất cả những gì em thấy lúc đó chỉ là ảo ảnh mà anh tạo ra.}

Tưởng rằng cậu chính là hi vọng của Zeo những kết quả cuối cùng mọi thứ chỉ là mơ tưởng hão huyền về một tương lai không thể xảy ra. Yakumo không mạnh, cậu không đủ sức để cứu được bắt cứ ai. Đó là điều cậu nghĩ.Cậu cho Zeo xem cửu sổ trạng thái của mình làm Zeo càng sốc hơn bởi vì Zeo chưa từng nhìn thấy ai yếu đến vậy.

{ Xin lỗi, anh không đủ mạnh để giúp em, anh thực sự xin lỗi.}

Zeo lắc đầu nhẹ nhàng. Mặc dù cậu đang có khuôn mặt bần thần nhưng cậu vẫn cố lặn ra một nụ cười để an ủi Yakumo.

{ Không, anh nhầm rồi, anh rất mạnh mẽ.}

{ Anh...mạnh...mẽ.}

{ Vâng, đúng vậy, anh rất mạnh mẽ. Có thể anh là người yếu nhất trong những người em đã gặp nhưng anh cũng là người mạnh mẽ nhất trong những người em đã gặp.}

Mặc dù lời nói của cậu bé khá khó hiểu nhưng Yakumo đủ để hiểu được điều cậu bé nói. Cậu thực sự yếu nhưng có một điều có thể Zeo đã chắc chắn rằng không ai yếu như cậu lại có thể ra giúp đỡ một người đang trong hoàn cảnh khốn đốn như mình. Điều này như một chút đánh thức nội tâm của Yakumo. 

{ Được anh sẽ giúp em nhưng anh cũng muốn nhờ em một việc.}

{ Vâng em sẽ cố gắng ạ.}

{ Em có sức mạnh chứ?}

Zeo phần nào hiểu được ý của Yakumo tức muốn giúp được cậu phải có sức mạnh.

{ Em không chắc nhưng...}

Zeo mở cửu sổ trạng thái của mình ra.

Tên: Zeo

Chủng tộc: cẩu tộc

Tuổi: 11

Danh hiệu: 

Lv: 7

Máu: 90/90

Sức mạnh: 45

Chống chịu: 5

Ma lực: 50

Tốc độ: 70

Skill: (Không có)

Nguyên tố sở hữu: Kim

Yakumo mỉm cười như thể vừa nghĩ ra một điều gì đó.

{ Thế này là được rồi, nào đi cùng anh.}

Mặc dù trời đang tối nhưng Zeo vẫn bị cậu kéo ra ngoài để làm gì đó.

-----------

{ Chào cậu, tối vậy rồi cậu đến đây có việc gì sao?}

Người đang đứng trước mặt cậu là một người đàn ông khá già với mái tóc đen dài được cột đằng sau thay vì xoã xuống. Đó chính là ông Manor, chủ nhân của tiếp quần áo này.

 { Vâng, cháu muốn mua mấy bộ quần áo cho bọn cháu.}

{ Bọn cháu!?}

Có vẻ như việc Zeo nấp sau lưng Yakumo đã khiến ông Manor không thể quan sát được nên việc nói bọn cháu khiến ông đôi chút bất ngờ.{ Oh, đứa bé này là con cháu à.}Giống như cô Vetel, cậu mạnh mẽ lắc đầu.

{ Không ạ.}

{ Haha, ta đùa thôi. Vậy cậu có thể thoải mái chọn những bộ đồ cậu thích cho cậu và nhóc này.}{ Vâng, mà ông có thể cho cháu vay không? Hiện tại cháu không có tiền nhưng cháu sẽ trả lại nhanh thôi.}

{ Không sao, ta cậu cứ lựa đồ đi, ta không lấy tiền đâu. Coi như đó là quà gặp mặt ta tặng cậu đi.}

Mặc dù hơi ngại nhưng cậu gật đầu và cảm ơn ông Manor. Dù sao hiện tại cậu hoàn toàn không có tiền và cũng chẳng có mảnh vải nào trên người cả. Việc này là tại đống slime cả nhưng cậu đã dùng ảo ảnh để khiến mọi người xung quanh nhìn cậu như thể cậu đã có quần áo. Vấn đề ở đây là dù thế nào thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng cậu đã khỏa thân và đi xung quanh khu phố.

{ Vậy cháu sẽ không khách sáo.}

Sau khi lựa xong quần áo cho mình và Zeo cậu cảm ơn Manor lần nữa và xin phép ra về.Tạm thời cậu vẫn chưa có tiền mặc dù nếu cậu thích cậu có thể biến mấy hòn đá bên đường thành tiền như cậu muốn. Sau khi về đến nhà cô Vetel cậu chào cô lần nữa cùng với Zeo và xin phép lên phòng. Vì Zeo và cậu đều là con trai nên cậu quyết định ngủ chung với Zeo.

--------------

Mở mắt và ngồi dậy trong khi còn đang ngái ngủ, Zeo lay người Yakumo.

{ Dậy đi anh ơi, sáng rồi.}

Sau vài lần lay người như vậy thì cậu cũng đã dậy.

{ Uwoo...Zeo hả, còn sớm mà ngủ tiếp đi em.}

Cậu kéo Zeo xuống và ôm cậu ngủ tiếp.

{ Dậy đi anh, sáng rồi mà.}

{ Uu, cho anh ngủ thêm chút nữa đi.}

{ Anh nên dậy đi, đừng ngủ nữa.}

Và thế là câu chịu thua trước tính kiên trì của Zeo và ngồi dậy.

{ Uuu, anh dậy rồi đây. Em lên đi rửa mặt đi.}

{ Vâng.}

Khi chắc chắn rằng Yakumo đã dậy, Zeo chạy xuống dưới tầng.Giống như Zeo, khi cậu xác định Zeo đã ra khỏi phòng cậu tiếp tục ngủ tiếp.hi

{ Kĩ năng này quả nhiên dù ở thế giới nào cũng áp dụng được mà.}

Đúng như Yakumo nói. Thay vì xin 5p nữa thì cứ giả vờ như thế đã dậy để đánh lừa đối phương và sau khi đối phương lơ là thì tiếp tục ngủ. Kĩ năng này đã giúp cậu không biết bao nhiêu lần ở thế giới trước khi suốt ngày bị chị em Ruru và Fuka gọi dậy.Nhưng không hiểu sao Zeo lại quay lại và lôi cậu ra khiến cậu ngã khỏi giường.

*Uỵch*

{ Z..eo! Sao em còn ở đây?}

{ Vâng, em quên đồ nên quay lại lấy nhưng tại sao...}

Cậu bắt đầu gầm gừ điều gì đó.Yakumo thấy vậy lập tức chạy khỏi phòng.

{ Không không anh dậy rồi.}

Thật sự không thể tin nổi mà. Liệu đây có phải là cậu bé nhút nhát mà mình gặp hôm qua không.Trong khi xuống tầng, cậu tiếp tục than vãn. Thật xui xẻo cho cậu khi cậu đã không thể đoán được tình huống Zeo để quên đồ. Còn về việc Zeo tức giận thì nó giống như một thói quen vậy. Cẩu tộc là một bộ tộc rất coi trọng và quan tâm đến giờ giấc của mình về mọi việc, chưa kể việc Yakumo đã cho cậu một bữa ăn nên đối với Zeo mà nói cậu như một thứ gì đó như chủ nhân hay cha mẹ của cậu vậy. Nên việc Yakumo cứ ngủ như vậy thực sự là mất hình tượng một người dũng cảm đã cứu cậu. Cậu tuyệt đối sẽ không cho phép điều đó xảy ra.

Cuối cùng thì mọi thủ tục cho buổi sáng đã xong Yakumo lại bắt đầu làm nhiệm vụ tìm hoa Lipit của mình.Trong khi lang thang trong khu rừng, cậu vẫn tiếp tục tìm kiếm hoa Lipit.{ Bên em thế nào rồi Zeo.}{ Dạ em chưa tìm được.}

*Sột soạt*

Những tiếng động bắt đầu phát ra từ một bụi cây gần đó. 

{ Anh à, có gì đó đang đến hãy cẩn thận.}

Zeo dựng đôi tai mình lên và tập trung lắng nghe.

{ Không sao đâu ạ, chỉ là một cơn slime thôi.}

{ Cái...?}

Mặc dù thứ phía sau bụi cây kia chưa xuất hiện nhưng điều gì khiến Zeo chắc chắn đó chỉ là con slime chứ. Và cái thứ nhảy ra khỏi bụi cây đó thực sự là con slime.Mặc dù chỉ là con slime nhưng vẫn không thể nào thay đổi sự thật rằng nó đủ khả năng uy hiếp đến tính mạng cậu.{ Để đó cho em.}Zeo lao tới và dùng móng vuốt của mình xé toạc lõi của con slime. Zeo quay lại và đưa ngón trỏ ra và nháy mắt với Yakumo.Cậu cũng làm lại.

{ Good job.}

Và cứ thế những tiếng động Lv up vang lên liên tục trong đầu cậu. Khi cậu mở cửu sổ trạng thái của mình ra thì điều bất thường đã xảy ra.

Tên: Hasaki Yakumo

Chủng tộc: nhân tộc

Tuổi: 16

Danh hiệu: phế vật thượng đẳng

Lv: 76

Máu: 7000/7000

Sức mạnh: -∞

Chống chịu: không xác định

Ma lực: -∞

Tốc độ: 170

Skill:+Giả chết.

+Tạo âm thanh.

+Tạo hiệu ứng.

+Giác quan bất xâm.( Ảo ảnh và âm thanh sẽ không có tác dụng với chủ thể nếu chúng được tao ra từ bất kỳ nguồn nào.)

+Cường hóa giác quan ( Mọi giác quan đều được cường hóa gấp 5 lần.)

+Gia tốc.(x2 tốc độ.)

+Gia tốc hơn nữa.(x2 tốc độ sau khi gia tốc.)

+Tiếp tục gia tốc.(x2 tốc độ sau khi gia tốc hơn nữa.)

+Cường hóa gia tốc.(x2 tốc độ sau khi tiếp tục gia tốc.)

+Nâng cấp tốc độ.( Tốc độ cơ bản gấp đôi.) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net