Cảm xúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chẳng biết mình đang buồn vì điều gì, tôi chỉ thấy bản thân mệt nhoài và đôi chân có chút chùng bước. Tuổi 17 đến thật nhanh, chúng tôi là những đứa trẻ đang vùng vằn giữa trưởng thành và trẻ con, giữa việc chạy đi tìm ước mơ ở một thành phố xa xôi và nơi căn phòng êm đềm, quen thuộc. Tôi cũng muốn phấn đấu cho giấc mơ của mình nhưng tôi lại chẳng biết mình đang mơ vì điều gì. "Tôi hy vọng có thể sống chứ không phải tồn tại". Cái tuổi này thật đáng sợ, mọi thứ đều ở lưng chừng, mơ mơ hồ hồ như thế....Nhưng chúng tôi sẽ lại bước tiếp, bằng tất cả sức mạnh của tuổi trẻ này!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC